8
Phải thừa nhận cách ứng phó của nhà đấu giá này vô cùng chu đáo.
Chỉ trong chốc lát, Tô Uyển Như đã được người khiêng lên nhuyễn kiệu, quan sai từ nha môn cũng kịp thời đuổi tới, lập tức bắt giữ Lâm Dục Dương vì tội hành hung.
Chúng ta, với tư cách là người tận mắt chứng kiến, cũng theo chân quan sai đến phủ nha lấy lời khai.
Nói ra cũng lạ, trong lòng ta và Cố Châu Kiều đều cảm thấy có điều bất thường.
Chuyện Lâm Dục Dương đánh người gây thương tích thì đã rõ như ban ngày, nhưng thái độ của Tô Uyển Như khi đó lại vô cùng kỳ lạ — nàng ta không hề giống người bị hại đơn thuần.
Chờ đến khi lấy xong khẩu cung được phép rời đi, thì người hầu của ta và Cố Châu Kiều cũng vừa hay đồng thời tìm đến, truyền lời người nhà gửi tới.
Người nhà ta sai người tới báo, thúc giục ta và Cố Châu Kiều lập tức đến phủ họ Lâm.
Dù sao chuyện hôm nay cũng bắt nguồn từ mối quan hệ giữa ta và Lâm gia, giờ Tô Uyển Như lâm bồn, xét theo tình nghĩa cũ, chúng ta không thể không đến.
Dưới ánh nắng chiều nghiêng bóng, chúng ta vừa tới cổng Lâm phủ, đã thấy một bóng người lao bổ về phía ta.
May mà hộ vệ phản ứng nhanh nhẹn, kịp thời ngăn lại.
"Con tiện nhân kia, ngươi đang toan tính gì hả?"
"Đó là độc đinh của Lâm gia ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-n-thanh-phong&chuong=7]
Chỉ vì ngươi không chiếm được Tiểu Dục mà ra tay hãm hại cháu trai ta sao?"
"May mà mệnh thằng bé lớn, bà mụ nói không còn đáng ngại, bằng không... bằng không ta quyết bắt ngươi đền mạng!"
Nữ nhân thấp bé mập mạp kia vừa khóc vừa gào thét, ánh mắt ngập tràn oán độc, đâu còn nửa phần khiêm nhường như lúc trước đến nhà ta cầu thân.
Ta còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Cố Châu Kiều bước lên một bước chắn trước mặt ta, giọng lạnh như băng:
"Lâm phu nhân, xin giữ mồm giữ miệng."
"Chính con dâu bà định ra tay hại người, chính con trai bà ra tay đánh thê tử hắn ra nông nỗi này. Nếu còn dám vu oan cho Thanh Phong nửa lời, e là Lâm gia các người khó mà đứng vững trong kinh thành."
Một câu uy hiếp thẳng thừng, đối phó với hạng người vô lý này, lại hiệu quả nhất.
Lâm mẫu nghẹn họng, chỉ đành nghiến răng nuốt cơn giận, âm độc liếc ta một cái rồi quay người đứng trước cửa phòng sinh, lẩm bẩm cầu khẩn thần linh.
Ta khẽ nheo mắt nhìn bà ta.
Kiếp trước, bà ta cũng từng đối xử với ta y như vậy.
Mỗi lần gặp mặt, không phải mỉa mai đâm chọc thì cũng là thúc ép ta sinh con nối dõi, chưa từng nói với ta một câu an ủi ấm lòng...
Thật lâu sau, cuối cùng cửa phòng sinh cũng mở ra.
Lâm mẫu chẳng buồn liếc mắt nhìn Tô Uyển Như lấy một cái, chỉ vội vàng vươn cổ ngóng trông, lòng nóng như lửa đốt muốn được nhìn thấy đứa cháu mà bà ta ngày đêm mong ngóng.
Trong mắt bà ta, Tô Uyển Như chẳng qua chỉ là một công cụ sinh con, một khi hoàn thành sứ mệnh liền lập tức bị vứt bỏ như món đồ cũ.
Lâm mẫu nôn nóng chen lên phía trước, mặt mày hớn hở, miệng lẩm bẩm:
"Là ta đấy, là ta đấy. Là nam hài phải không? Ta còn đặc biệt nhờ cao tăng khai quang cầu phúc..."
Những bà mụ đứng quanh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó xử, sau khi xác nhận lần cuối cùng mới miễn cưỡng bế đứa trẻ được bọc trong tã ra.
Nụ cười trên mặt Lâm mẫu lập tức đông cứng lại.
"Chuyện này... chuyện này có nhầm lẫn gì không?"
Bà ta run lẩy bẩy, dụi mắt liên hồi, khó tin nhìn chằm chằm vào đứa bé trong tay.
"Tại sao da của đứa trẻ… lại đen nhẻm thế kia?"
Mấy bà đỡ liên tục đảm bảo không hề ôm nhầm, lúc này Lâm mẫu mới miễn cưỡng tin rằng đứa bé trước mắt chính là đứa cháu mà bà ta ngày đêm trông đợi.
Nhưng màu da này... sao lại giống người dị tộc như vậy?
Bà ta lập tức tỉnh ngộ, tiếp đó điên cuồng lao vào phòng sinh, giơ tay tát mạnh lên mặt Tô Uyển Như một cái nảy lửa.
"Tiện nhân! Tiểu Dục đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi lại dám tư thông với ngoại tộc?!"
"Hôm nay ta nhất định phải đánh chết cái thứ không biết liêm sỉ như ngươi!"
Hành động hung bạo đột ngột khiến mọi người trong sân sững sờ, phải đến khi Lâm mẫu liên tiếp giáng thêm mấy cái tát, đám người mới kịp hoàn hồn, vội vàng xông tới ngăn cản.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận