Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Vừa mở miệng liền mất tiếng

Chương 8: Cô thích Lâm Kinh Dã

Ngày cập nhật : 2025-10-12 11:22:57
Sau khi hoàn thành toàn bộ liệu trình điều trị, Trần Tịch làm một lần kiểm tra CT. Kết quả cho thấy chứng viêm đã giảm, bác sĩ thông báo cô có thể xuất viện về nhà, nhưng cần chú ý bảo vệ mắt để tránh tái phát.
Một tuần sau là ngày nhập học của học sinh mới trường Thực nghiệm. Ngày nhập học, Trần Tịch mang theo hành lý đã đóng gói, một mình kéo vali đến trường báo danh.
Danh sách phân phòng ký túc xá được dán ở sảnh tầng một tòa nhà ký túc. Trần Tịch tìm được phòng mình dựa vào số phòng trên danh sách. Hai bạn cùng phòng cũng học lớp 10(1) như cô, tên là Cao Sa và Doãn Giai San.
Sau khi chào hỏi họ, Trần Tịch đặt vali xuống sàn, ngồi xổm mở khóa kéo, bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Cao Sa ngồi nghiêng trên giường, vừa trải ga vừa càu nhàu: “Nghe nói mấy năm trước học sinh mới không phải học quân sự, năm nay sao thế không biết, tự nhiên tổ chức học quân sự, mà từ lớp Mười đến lớp Mười Hai ai cũng phải tham gia, đúng là điên rồi.”
“Chẳng phải năm ngoái đổi hiệu trưởng sao? Vừa lên đã hành học sinh, năm ngoái tổ chức chạy bộ, năm nay sắp xếp quân sự.”
Doãn Giai San đã thu dọn xong hành lý, tựa vào bàn học, cắn que kem nói.
Cao Sa nói: “Nhưng nghe bảo cháu trai bà ấy năm ngoái không phải chạy bộ, năm nay chắc cũng chẳng cần tham gia quân sự.”
Doãn Giai San hỏi: “Cháu trai bà ấy? Lâm Kinh Dã à?”
Nghe đến ba chữ “Lâm Kinh Dã”, động tác gấp quần áo của Trần Tịch khựng lại, ngón tay run lên không kìm được.
Cao Sa nhún vai, bĩu môi nói: “Ừ, Lâm Kinh Dã, quan hệ ô dù nổi tiếng của trường Thực nghiệm, ai mà chẳng nghe nói về anh ta?”
Cao Sa bất ngờ quay sang hỏi Trần Tịch: “Này, cậu nghe nói chưa? Lâm Kinh Dã ấy.”
Hơi thở Trần Tịch ngừng lại, cúi đầu khẽ “ừ” một tiếng, ngón tay vô thức siết chặt quần áo, biểu cảm và động tác đều có chút gượng gạo.
Cao Sa nở nụ cười ranh mãnh, hào hứng hỏi dồn: “Cậu thích kiểu người như anh ta à?”
Trần Tịch nghẹn họng, vội chối: “Không, không thích.”
“Sa Sa, cậu làm gì thế?”
Doãn Giai San bị phản ứng lúng túng của Trần Tịch chọc cười: “Coi cậu dọa người ta kìa. Cứ tưởng ai cũng như cậu, thấy trai đẹp là thích ngay.”
Doãn Giai San nhíu mày hỏi: “Còn Lâm Kinh Dã trông… cũng bình thường thôi mà, có đẹp trai bằng Lộ Hạo Vũ không?”
“Không đẹp bằng đàn anh Lộ của cậu...”
Cao Sa lườm một cái, rõ ràng không đồng tình, nhưng vẫn kiên nhẫn kéo dài giọng dỗ dành: “Nhưng chẳng phải đàn anh Lộ đã là của cậu rồi sao? Đẹp trai nữa thì tớ cũng chẳng có cơ hội.”
“Đúng rồi, sáng nay Lộ Hạo Vũ đưa tớ đến, bảo hôm nay anh ấy với Lâm Kinh Dã phụ trách phát đồng phục cho học sinh mới lớp Mười ở nhà thể chất. Xong việc thì đi luôn nhé.”
“Thật hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/van-tra-trieu-hoang-1&chuong=8]

Thế tớ không thu dọn nữa, đi ngay bây giờ!”
Cao Sa phấn khích, quay sang hỏi Trần Tịch: “Đi xem Lâm Kinh Dã, đi không?”
Ba người cùng đi xuống cầu thang, khi ngang qua hành lang tầng một gần phòng nước, họ bị những thùng giấy cũ kỹ, lớn nhỏ chất đống trước cửa một phòng ký túc xá chặn đường.
Mấy thùng giấy trên sàn đã hỏng, đồ dùng sinh hoạt bên trong rơi vãi khắp nơi. Một cô gái mắc bệnh bại liệt trẻ em, di chuyển khó khăn, đang cố cúi xuống nhặt quần áo và đồ dùng rơi trên sàn.
Trần Tịch định cúi xuống giúp, nhưng bị Cao Sa ngăn lại.
Cao Sa nhíu mày, ghé tai cô nói: “Nghe bảo người mắc bệnh này ít tắm lắm, khuyên cậu đừng đụng vào đồ của cô ta, chắc chắn không sạch đâu.”
“Không đâu.”
Trần Tịch quay đầu, bình tĩnh nói: “Tôi giúp cô ấy một chút, hai cậu cứ đi trước đi.”
Cao Sa ngơ ngác nhìn cô, còn Doãn Giai San lười quan tâm, kéo Cao Sa đi thẳng đến nhà thể chất.
Trần Tịch bận rộn một lúc, trán lấm tấm mồ hôi, cuối cùng cũng giúp cô gái nhặt hết đồ đạc và đưa vào phòng.
“Cảm ơn cậu.”
Cô gái tự giới thiệu: “Mình là An Hinh, lớp (11).”
Trần Tịch lau mồ hôi trên trán, cười nói: “Mình là Trần Tịch, lớp (1).”
Nghe đến “lớp Một”, mắt An Hinh sáng lên, khen ngợi cô: “Cậu giỏi thật.”
Trần Tịch khiêm tốn lắc đầu, hỏi cô ấy: “Mình đi nhà thể chất lấy đồng phục, cậu muốn đi cùng không?”
An Hinh gật mạnh đầu.
Trần Tịch và An Hinh cùng đi đến nhà thể chất, thỉnh thoảng có vài bạn đi ngang qua nhìn An Hinh với ánh mắt khác lạ. Trần Tịch vô thức quan sát phản ứng của cô ấy, muốn làm gì đó để an ủi, nhưng thấy An Hinh chỉ nhìn mình cười, nụ cười chân thành bình thản, ngược lại khiến Trần Tịch nhất thời không nói nên lời.
Cô bất chợt nghĩ đến Lâm Kinh Dã.
Hóa ra, trong cuộc sống vẫn còn nhiều người lạc quan và dũng cảm như cậu.
Trần Tịch nghĩ, lòng ấm áp, khóe môi khẽ mím, nở nụ cười chân thành với An Hinh.
An Hinh đi chậm, rất khó khăn, Trần Tịch kiên nhẫn theo nhịp bước của cô ấy, không vội.
Cuối cùng cả hai đã đến nhà thể chất, trước và sau cửa đều có một đàn anh phụ trách phát đồng phục cho học sinh mới. Lâm Kinh Dã phát đồng phục cho lớp (1) đến (8), còn Lộ Hạo Vũ phụ trách lớp (9) đến (16).
An Hinh đi đến hàng phía cửa sau, Trần Tịch ở lại hàng cửa trước.
Hàng dài lắm, Trần Tịch đẩy gọng kính, nhìn qua khe hở giữa đám đông để tìm bóng dáng Lâm Kinh Dã.
Tim như bị treo lơ lửng, rõ ràng Trần Tịch cảm nhận được sự phấn khích và căng thẳng từ dây thần kinh.
Cô hơi bất ngờ, chỉ mới một tuần không gặp, vậy mà cô lại nhớ cậu đến thế, nôn nóng muốn thấy cậu.
“Sao Lâm Kinh Dã lại mặc áo phông hồng thế?”
“Cậu không biết quần áo của Lâm Kinh Dã toàn màu cầu vồng à? Toàn những màu chói lóa, rực rỡ thôi.”
“Quá phô trương rồi, cứ như sợ người khác không để ý đến anh ta.”
“Đương nhiên, anh Dã của chúng ta phải làm ‘bé trai nổi bật nhất’ trong trường chứ.”
Nghe cuộc trò chuyện của hai nữ sinh phía sau, khóe môi Trần Tịch khẽ cong, mắt cũng ánh lên nét cười. Cô chợt nhớ Hướng Thông từng lén nói với cô: “Em thấy màu sắc quần áo của anh Kinh Dã xấu lắm.” rồi bị Lâm Kinh Dã đáp trả: “Với cái thẩm mỹ cùi bắp của em mà đòi.”
Hướng Thông lo lắng: “Anh mặc thế này, dễ thành ‘bé trai nổi bật nhất’ đám đông lắm.”
Cậu thẳng thắn thừa nhận: “Chính anh muốn làm ‘bé trai nổi bật nhất’ đám đông.”
Quá làm màu, Trần Tịch thầm nghĩ, nhưng khi chàng trai ngẩng lên nhìn cô, tim cô hụt một nhịp.
Cậu kéo áo phông vàng tươi trên người hỏi cô: “Đẹp không?”
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động, ánh nắng trưa chiếu lên nụ cười trong trẻo rạng rỡ của chàng trai, làm cô đau mắt. Cô khẽ cười, nghiêm túc đáp: “Đẹp.”
Như bị mê hoặc, câu trả lời bật ra, trái tim đã không còn nghe lời cô.
Ánh mắt Trần Tịch len lỏi qua đám đông, chỉ để bắt lấy sắc hồng nổi bật nhất. Cô vừa thoáng thấy bóng dáng cậu thì nhận ra cậu bất ngờ đứng dậy, bước nhanh về phía hàng người ở cửa sau. Mọi người tò mò ngoảnh đầu, cô cũng quay lại nhìn.
“Sai số đo rồi, máy tính không tra được. Em nói to lên chút được không?”
Lộ Hạo Vũ thiếu kiên nhẫn nhìn An Hinh đứng trước mặt, giọng nói đầy vẻ chán ghét.
“Em đừng đứng gần tôi nói chuyện thế, tránh xa ra chút.”
“Em ra bên cạnh đợi đi, tôi xong việc rồi sẽ phát cho.”
Lộ Hạo Vũ vừa dứt lời, cánh tay bất ngờ bị ai đó nắm chặt. Lâm Kinh Dã bình tĩnh bước tới, tay siết mạnh cánh tay anh ta, rõ ràng dùng sức lớn. Lộ Hạo Vũ đau đến nhe răng, bị cậu kéo mạnh đứng dậy khỏi ghế.
“Đổi chỗ, cậu qua bên tôi.”
Giọng Lâm Kinh Dã lạnh lùng, chẳng thèm quan tâm Lộ Hạo Vũ có đồng ý hay không, cứ thế chiếm chỗ ngồi của anh ta. Cậu ngẩng đầu, nét mặt lập tức dịu đi nhiều, kiên nhẫn nói với An Hinh: “Báo lại cho anh số báo danh và số đo, không vội, từ từ nói.”
An Hinh đáp lại, vẫn phát âm không rõ, giọng rất nhỏ. Cậu khẽ nghiêng người, mi mắt hạ xuống, nghiêng tai chăm chú lắng nghe.
“Số báo danh là… đúng không? Số đo là…”
“Vâng.”
An Hinh gật đầu: “Cảm ơn đàn anh.”
Lâm Kinh Dã đưa đồng phục cho cô ấy, nụ cười trong trẻo dịu dàng: “Không có gì.”
Trần Tịch đứng tại chỗ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, quên cả bước đi. Mãi đến khi nữ sinh phía sau lớn tiếng nhắc: “Bạn ơi, đi lên chút đi,” cô mới vội quay đầu, nhanh chóng theo kịp hàng người phía trước.
Cô vừa theo hàng người tiến lên, vừa liên tục ngoảnh đầu nhìn về phía cậu.
Chàng trai mặc áo phông hồng nhạt, làn da trắng như tuyết, đôi mắt đen sáng ngời, khẽ cúi đầu chăm chú lắng nghe từng học sinh báo số báo danh và số đo, vẻ mặt kiên nhẫn, tập trung như làn gió xuân dịu dàng lướt qua, mang theo hương hoa đồng nội.
Trần Tịch nhìn bóng dáng cậu, mắt không chớp, từ ánh mắt dần thấm vào trái tim.
Như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng chạm vào trái tim nóng ấm đang đập, nóng bỏng, ngưa ngứa.
Khóe môi cô cong lên, mắt ngập tràn niềm vui ấm áp, chẳng rõ vì sao.
Có lẽ vì cô càng ngày càng tin rằng Lâm Kinh Dã thật sự là một người rất tuyệt vời.
Dù đôi khi trông cậu như dựng đầy gai nhọn, cứng rắn và bá đạo đến khó chịu.
Nhưng cô biết, cậu chỉ dùng cách ngang tàng, trực diện, thậm chí không cần lý lẽ để cố gắng duy trì và bảo vệ lòng tốt cùng sự dịu dàng vốn có của thế giới này.
Trong bức tường kiên cố là cả một đại dương, mềm mại và tinh tế, đại diện cho nguyên tắc và sự kiên định trong thế giới của cậu.
Hoặc có lẽ vì, lần đầu tiên trong lòng, cô phát hiện mình thích một chàng trai.
Cô thích Lâm Kinh Dã.
Hình như, thích rất nhiều.

Bình Luận

0 Thảo luận