Chiều ngày nhập học, huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.
Giữa cái nóng tháng Tám, nhiệt độ cao nhiều ngày, không khí ngập tràn hơi nóng, ánh nắng gay gắt khiến người ta không mở nổi mắt. Bác sĩ từng dặn bệnh của Trần Tịch cần tránh phơi nắng trong thời gian ngắn, đặc biệt là không được tham gia quân sự.
Giờ nghỉ trưa, Trần Tịch cầm sổ khám bệnh đến phòng y tế xin giấy hoãn quân sự. Chiều trên sân tập, trong hàng lớp, huấn luyện viên đang trò chuyện đùa giỡn với hai nữ sinh đầu hàng. Khi trưởng huấn luyện viên khoanh tay đi ngang, anh ta vội đứng thẳng, đổi sang vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta lấy giấy bút, lớn tiếng hỏi trong hàng có ai năm nay không thể tham gia quân sự không, Trần Tịch nghe vậy giơ tay.
Huấn luyện viên nheo mắt hỏi: “Em tên gì? Tôi ghi lại.”
“Trần Tịch.”
“Trần Tịch? Tịch nào? Là ‘Ký’ trong tiệm bánh bao Trần Ký ở cổng Tây trường à?”
Huấn luyện viên tiếp tục hỏi, cười đùa không đàng hoàng.
Trong hàng lớp lập tức vang lên tiếng cười khúc khích xen lẫn thì thầm.
Qua cặp kính chống tia dày cộp, Trần Tịch vô thức nhìn cơ thể mình ngày càng phì nhiêu do tiêm hormone, bình tĩnh giải thích: “Không phải, là Tịch trong tĩnh lặng.”
“Tịch trong tĩnh lặng… Được, biết rồi.” Huấn luyện viên nguệch ngoạc vài nét bút ghi tên cô, rồi ngẩng đầu nói: “Lên khán đài đứng đi.”
Cả đội hình lớp, chỉ mình Trần Tịch không phải tham gia quân sự. Mọi người đưa tay che vành mũ để chắn nắng, ánh mắt đồng loạt hướng về bóng lưng cô khi cô quay đi.
“Thế này sướng quá ha.”
“Sao cậu ấy không phải quân sự?”
“Chắc là có bệnh gì đó.”
“Thế thì tôi cũng có bệnh, tôi cũng không thể học quân sự.”
“Cậu đỡ tôi cái, tôi sắp ngất rồi, nhanh lên…”
Những tiếng xì xào bàn tán không ngừng vang lên sau lưng Trần Tịch, khiến cô cảm thấy mình như một hòn đảo trôi lạc, bị những con sóng dữ phía sau từng đợt vỗ vào bờ. Nếu không có những giọng nói thiếu thiện ý này, có lẽ cô đã không cảm thấy lạc lõng ngay ngày đầu học kỳ, dễ dàng mất đi cảm giác thuộc về như một thành viên của lớp.
Cô bỗng muốn quay lại, cho họ xem sổ khám bệnh, giải thích vì sao căn bệnh của cô không thể tham gia quân sự. Cô còn muốn nói rằng mình béo lên vì tiêm hormone. Nhưng khi quay đầu, thấy vô số ánh mắt khinh miệt hướng về mình, cô từ bỏ những ý nghĩ vô ích ấy.
Nếu có thể chọn, cô thà tham gia quân sự còn hơn mắc bệnh.
Nhưng họ không bị bệnh nên họ không hiểu.
Trần Tịch chậm rãi bước đi, một mình men theo đường chạy đến khán đài bên cạnh. Những học sinh không thể tham gia quân sự năm nay đều đứng trên đó. Từ xa, một bóng dáng quen thuộc bất ngờ lọt vào tầm mắt khiến tim cô hẫt chậm một nhịp.
Lâm Kinh Dã mặc bộ đồng phục quân sự màu xanh, nghiêng đầu nói chuyện với nam sinh bên cạnh, khóe môi nở nụ cười nhạt. Chàng trai đứng ngược sáng, dáng người thẳng tắp, sắc mặt nhợt nhạt vì bệnh không che được sức sống linh động trong ánh mắt. Cậu mang vẻ sắc sảo, thẳng thắn lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen sáng lại đầy ấm áp khiến người ta không ngại ngần muốn gần gũi.
Cảm giác xa cách và ngăn trở với ngôi trường này trong lòng cô dường như tan đi nhiều chỉ vì sự xuất hiện của cậu, khiến cô vẫn sẵn lòng ôm hy vọng và kỳ vọng vô hạn vào ba năm sắp tới ở đây.
Trần Tịch đứng cách cậu một khoảng trên bậc thang phía sau bên phải, không gần không xa, nơi cậu chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy cô.
Cô cố ý không nhìn cậu, ánh mắt hướng về những học sinh đang đứng nghiêm trên sân tập. Cô giả vờ chăm chú xem quân sự, nhưng trong lòng khao khát muốn biết liệu cậu có còn nhớ cô, có chủ động chào cô không. Nhưng cậu vẫn nói chuyện với nam sinh bên cạnh, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với mấy nữ sinh phía sau, từ đầu đến cuối không liếc nhìn cô.
Cô lạc lõng đứng ngoài đám đông, tâm trạng như chiếc lá trong gió, trôi nổi bất định, cuối cùng rơi vào một đầm lầy u tối.
Không biết Lâm Kinh Dã đã bước đến bên cô từ lúc nào, giọng điệu thân thuộc tự nhiên hỏi: “Có gì ăn không? Tôi đói sắp chết rồi.”
Trần Tịch quay đầu, ngẩn ngơ nhìn cậu.
“Không phải chứ.”
Lâm Kinh Dã ngạc nhiên: “Mới có một tuần mà cậu đã không nhận ra tôi?”
Trần Tịch cười, lòng ấm lên, vội lắc đầu.
Cô đưa tay vào túi quần đồng phục quân sự, lấy ra hai thanh sô-cô-la sáng nay mua ở siêu thị trường, ngón tay bóp nhẹ, phát hiện đã tan hết, bèn lắc đầu nói: “Không có.”
“Tôi thấy cậu lấy ra rồi mà.”
Lâm Kinh Dã đưa tay giật thanh sô-cô-la trong tay cô.
Trần Tịch không đưa: “Tan hết rồi.”
“Không sao, cảm ơn.”
Lâm Kinh Dã nhận lấy sô-cô-la, ném một thanh vào lòng nam sinh bên cạnh: “Chẳng phải cậu cũng đói à? Chia cậu một miếng.”
Nam sinh cúi đầu, bóp thanh sô-cô-la, nhíu mày: “Gớm chết, tôi không ăn đâu.”
Ngón tay đang cuộn chặt của Trần Tịch siết mạnh hơn, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay.
Sô-cô-la tan thành nước, có vẻ hơi gớm thật. Cậu cũng sẽ thấy gớm sao?
Lâm Kinh Dã bực bội nói: “Không ăn thì cút.”
Nam sinh bĩu môi, định vứt thanh sô-cô-la đi, thì nghe Lâm Kinh Dã nói: “Không ăn thì trả tôi.”
Trần Tịch nghiêng đầu, thấy nam sinh đưa thanh sô-cô-la lại cho cậu. Lâm Kinh Dã xé vỏ, vẻ mặt thỏa mãn ăn từng miếng, còn cố ý lườm nam sinh khi cậu ta nhìn sang.
Hành động trẻ con của chàng trai khiến Trần Tịch bất lực, cô cúi đầu nhìn mũi giày, khóe môi bất giác cong lên.
Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ chân trời, buổi quân sự chiều chính thức kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/van-tra-trieu-hoang-1&chuong=9]
Đám đông dày đặc trên sân tan rã, các nam sinh lao nhanh về phía nhà ăn, nữ sinh thì tụm ba tụm năm, vừa tháo mũ quân sự quạt mát vừa hỏi nhau về kế hoạch buổi tối.
Buổi sáng rời đi từ ký túc xá, Trần Tịch đã hẹn với Cao Sa và Doãn Giai San rằng sau khi quân sự chiều kết thúc, ba người sẽ cùng đi ăn tối ở nhà ăn.
Vì đã hẹn nên Trần Tịch đứng tại chỗ chờ.
Đám đông cuồn cuộn như sóng, không ngừng lướt qua trước khán đài. Cao Sa và Doãn Giai San nhỏ bé giữa dòng người, Trần Tịch không thấy họ. Nhưng cô vẫn đứng trên khán đài, những học sinh không tham gia quân sự khác đã đi hết, chỉ cần họ ngẩng đầu là sẽ thấy cô.
Nhưng họ không đến tìm cô.
Mãi đến khi sân tập không còn bóng người, cô vẫn không đợi được những người đã hẹn cùng ăn.
Mi mắt Trần Tịch run run, cô cúi đầu chậm rãi bước xuống khán đài, định đi về phía nhà ăn thì thấy Lâm Kinh Dã đang đứng một mình ở lối ra sân tập.
“Cậu đợi ai à?”
Trần Tịch vốn định lướt qua cậu, nhưng thấy hơi ngượng, bèn khẽ hỏi một câu.
Lâm Kinh Dã nhíu mày, nhìn cô hỏi: “Sao giờ cậu mới ra?”
Trần Tịch nói dối: “Đi vệ sinh một lát.”
Cô nói thêm: “Vậy cậu đợi tiếp đi, tôi đi trước.”
Lâm Kinh Dã bất ngờ lên tiếng: “Cùng đi ăn tối nhé?”
Chưa đợi Trần Tịch phản ứng, cậu bổ sung: “Tôi mời.”
“Hả?”
Trần Tịch ngẩn ra.
Lâm Kinh Dã nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải vừa nãy tôi đã ăn sô-cô-la của cậu sao?”
“Không sao, không cần khách sáo…”
Lâm Kinh Dã không để ý đến lời từ chối của cô, nghênh ngang đi trước, bất ngờ dừng bước quay lại, đôi mắt đen sáng ngời, cười với cô: “Sô-cô-la của cậu ngon lắm.”
Cậu nghiêm túc nói tiếp: “Cậu ta thấy đồ bị nắng làm tan thì ghê, không phải bảo sô-cô-la của cậu ghê đâu.”
Trần Tịch ngẩn ra, không hiểu sao Lâm Kinh Dã đột nhiên giải thích những điều này, nhưng khóe mắt cô nóng lên, mũi hơi cay.
Họ đến muộn, nhà ăn gần như không còn ai. Quầy nữ chỉ còn cơm, quầy nam còn cơm và vài món ăn.
Lâm Kinh Dã gọi cô đến quầy nam: “Qua đây.”
Lâm Kinh Dã đứng bên cạnh hỏi: “Ăn gì? Tôi quẹt thẻ cho.”
Trần Tịch hỏi cô ở quầy: “Cô ơi, mấy món còn lại đều cay à?”
“Đều cay cả.”
“Vậy cháu lấy cái này…”
Cô quầy định múc món, bất ngờ bị ngắt lời.
Lâm Kinh Dã nói với người ở quầy: “Thôi không lấy đâu cô, cậy ấy không ăn cay được.”
Lâm Kinh Dã hỏi cô: “Chẳng phải bác sĩ bảo cậu không được ăn cay sao?”
Trần Tịch đáp: “Ăn tạm vậy.”
“Chuyện gì cũng ăn tạm được à? Không nghe bác sĩ, cuối cùng người khổ vẫn là cậu.”
Lâm Kinh Dã nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đi nhà ăn giáo viên đối diện đi, nghe nói bên đó mới mở quầy phục vụ đặc biệt cho bệnh nhân, giáo viên và học sinh đều ăn được, nhân cơ hội này thử xem.”
“Nhìn kìa, là Lâm Kinh Dã.”
“Đã là cháu hiệu trưởng thì đúng là sướng, không phải học quân sự, không cần chen lấn ăn cơm, ngày nào cũng đứng chỗ mát thổi gió, rồi đi thẳng đến nhà ăn giáo viên.”
“Chẳng phải bảo vì cậu ta yếu tim nên không thể quân sự sao?”
“Coi cậu ta sống tràn đầy năng lượng thế kia, dù có bệnh thật, nghiêm trọng được đến đâu?”
Khi họ vén rèm vào nhà ăn giáo viên, hai nam sinh đi ngang qua mỉa mai.
Trần Tịch vốn nghĩ với tính cách của Lâm Kinh Dã, chắc chắn cậu sẽ lập tức túm lấy đối phương để tranh cãi, yêu cầu họ phải xin lỗi.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, Lâm Kinh Dã chỉ coi như không nghe thấy gì, bình thản quay sang hỏi: “Có quầy ở cả hai tầng, muốn lên tầng một hay tầng hai?”
Trần Tịch đáp: “Cái nào cũng được.”
Lâm Kinh Dã nói: “Vậy tầng một, gần hơn.”
“Lời họ vừa nói, cậu đừng để tâm.”
Trên bàn ăn ở nhà ăn, Trần Tịch dùng đũa chọc vào đĩa rau, khô khan lên tiếng an ủi cậu.
Lâm Kinh Dã nhún vai: “Quen rồi, trường này từ trước đến nay có kha khá người không thích tôi.”
Trần Tịch ngẩng phắt đầu, buột miệng hỏi: “Sao họ lại không thích cậu?”
Lâm Kinh Dã khựng lại, cười hỏi ngược: “Sao họ phải thích tôi? Tôi có phải tiền đâu mà ai cũng thích.”
Vì cậu thật sự rất tuyệt.
Trần Tịch không nói nữa, cúi đầu lặng lẽ ăn một miếng cơm.
Lâm Kinh Dã bất ngờ hỏi: “Cậu thấy được người khác thích quan trọng lắm à?”
Trần Tịch nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu, nhưng Lâm Kinh Dã lại cong mắt cười.
“Tôi thì không thấy thế.”
Cậu nói: “Tôi nghĩ làm chính mình mới là quan trọng nhất.”
“Như cậu, như tôi, chúng ta đều là người rất tốt. Nên cứ làm chính mình, chẳng cần quan tâm người khác nói gì.”
Động tác gắp rau của Trần Tịch bất giác dừng lại, cô dè dặt hỏi: “Cậu thấy tôi… tốt thật à?”
“Tốt chứ.”
Lâm Kinh Dã gắp một miếng rau bỏ vào miệng, trả lời một cách tự nhiên.
Cậu nghiêm túc bổ sung: “Nên cậu phải tin, dù có người nói cậu không tốt, đó cũng không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của những kẻ nói cậu không tốt.”
Khóe mắt Trần Tịch cay cay, hơi do dự hỏi tiếp: “Vậy nếu có rất rất nhiều người nói tôi không tốt thì sao?”
“Thì là lỗi của rất rất nhiều người.”
“Dù sao cũng không phải lỗi của cậu.”
Trần Tịch cười, lòng ấm áp, nóng hổi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với cô những lời như vậy.
“Dù có khá nhiều cô gái từng thích tôi, nhưng thật sự không phải ai cũng thích tôi đâu.”
“Tôi nhớ hồi mới vào lớp Mười, có một bạn nữ liên tục mang bữa sáng cho tôi cả tháng, dù tôi nói bao nhiêu lần ‘tôi không ăn sáng’, cô ấy vẫn kiên trì mang đến.”
“Rồi một ngày, cô ấy đột nhiên không mang nữa, đoán xem vì sao?”
Trần Tịch hỏi: “Sao thế?”
Vẻ mặt Lâm Kinh Dã bất lực: “Vì cô ấy đã xem một trận bóng của Diệp Phong.”
Trần Tịch bật cười, cười đến mức mắt cong lên, vai rung không ngừng.
Lâm Kinh Dã nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ: “Cậu cười nhạo tôi.”
Trần Tịch lắc đầu, nhưng vẫn không kìm được nụ cười.
“Không được cười!”
Lâm Kinh Dã hờn dỗi cảnh cáo như trẻ con.
“Được rồi…”
Trần Tịch cố nén cười.
“Người hôm nay nói thích tôi, có thể mai đã không thích nữa, chuyện đó bình thường thôi.”
“Tôi thật sự không làm được chuyện khiến ai đó mãi thích mình.”
“Nhưng tôi rất thích chính mình, luôn luôn.”
Lâm Kinh Dã cười nói, giọng chân thành, thẳng thắn.
Trần Tịch lặng lẽ nhìn chàng trai trước mặt, dịu dàng cười.
Lâm Kinh Dã, để tôi thử được không.
Tôi muốn thử làm người mãi mãi thích cậu.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận