Trên người hắn tựa hồ lúc nào cũng mang theo một chút vận xui.
Trong lòng khổ sở không thôi, Kiều Thất hoảng loạn nhìn quanh bốn phía.
Học viện đạo thuật rộng không khác mấy một trường đại học bình thường, cổng chính phía trước được cây xanh trang trí, không gian vô cùng thoáng đãng, có thể nhìn thấy khu dạy học phía xa, khoảng cách cũng không gần.
Lùm cây được trồng chỉnh tề nhưng không đủ để che chắn tầm nhìn.
Trong cơn hoảng hốt, Kiều Thất vội vã chạy về phía pho tượng khổng lồ không xa, đó là thứ duy nhất ở gần có thể che khuất thân hình hắn.
Vừa mới tiến vào phó bản, Kiều Thất vốn cũng chẳng biết đó là tượng của ai.
Hắn vội vàng liếc nhìn thoáng qua, chỉ thấy pho tượng đó là bóng dáng của một người mặc đạo bào.
Kiều Thất mơ hồ liên tưởng đến Khổng Tử trong thế giới của hắn, chắc hẳn đây cũng là nhân vật đức cao vọng trọng của giới huyền học nơi này.
Pho tượng nằm ngay đối diện cổng trường. Vốn dĩ Kiều Thất đã đi ngang qua, nhưng vì phải trốn tránh quái nhân đang lảng vảng phía trước, hắn đành vòng trở lại, nấp vào bên hông pho tượng.
Tim đập dồn dập, vì chạy trốn mà càng thêm hỗn loạn. Mái tóc ướt mồ hôi dính vào trán, hơi thở gấp gáp. Trong lúc đó, thân thể hắn vô tình tựa vào bề mặt pho tượng.
Kiều Thất ngẩn người, cúi đầu nhìn bên hông mình.
Hắn không chắc vừa rồi có phải thực sự cảm giác được vật kia khẽ chuyển động.
Theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn lại pho tượng. Mọi thứ vẫn y nguyên, không hề có vết rạn hay thay đổi nào.
Giống như bao pho tượng làm bằng đá cẩm thạch trắng khác mà hắn từng thấy.
Vì khoảng cách gần nên tầm mắt bị giới hạn, hắn chỉ có thể nhìn rõ chi tiết phần đạo bào phía dưới, muốn thấy toàn bộ thì phải ngửa hẳn đầu. Động tác này khiến chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh đẹp đẽ của hắn lộ ra, mơ hồ đến mê người.
Ngay lúc ấy, Kiều Thất sững sờ.
Pho tượng này...lại không có ngũ quan!
Rất kỳ quái.
Nếu không phải nơi này là học viện đạo thuật mang ý nghĩa chính nghĩa, chắc chắn hắn đã hoảng sợ nhảy dựng lên.
Dù vậy, Kiều Thất vẫn mím môi, trong lòng bất an.
Đứng gần pho tượng mới nhận ra nó lớn hơn hẳn so với tưởng tượng. Hắn chần chừ một lát, rồi có chút căng thẳng mà đưa tay chạm vào bề mặt điêu khắc một lần nữa. Đầu ngón tay lướt qua ống quần pho tượng, xúc cảm lạnh lẽo mà tinh tế, chẳng giống cẩm thạch, lại giống như ngọc.
May mắn là lần này không còn cảm giác chuyển động nào nữa.
Kiều Thất thở phào, rời mắt, tự trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là ảo giác. Hẳn do hắn quá căng thẳng nên mới cảm thấy như vậy.
Âm thanh quái dị vẫn vang lên ở đâu đó không xa, Kiều Thất đặt nhẹ đầu ngón tay lên pho tượng, trong lòng nửa ngó ra xem, nửa lại không dám.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, đầu đau nhức từng hồi.
Khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, trong lòng lại bắt đầu oán trách trò chơi này.
Cài đặt như vậy chẳng phải quá bất hợp lý sao?
Sao chỉ cho hắn một thân phận, mà lại không cho kỹ năng đạo thuật đi kèm?
Hiện tại hắn căn bản chẳng biết chút đạo thuật nào.
Chợt hắn nghĩ, lẽ nào những người chơi khác cũng giống mình? Nếu thế, việc phân biệt người chơi với NPC chắc cũng không khó. Nhưng lại nhớ ra, mọi người đều có kỹ năng riêng, đạo thuật cùng kỹ năng nên vốn chẳng khác nhau lắm .
Ý nghĩ miên man, hắn chỉ mong học viện sớm có người đến dẹp yên quái nhân kia.
Nhưng chẳng hiểu sao, chờ mãi vẫn không thấy ai, mà tiếng quái nhân lại càng lúc càng gần. Đến khi âm thanh quỷ dị kia vang lên ngay bên tai, mặt Kiều Thất liền tái nhợt.
Biết rõ đây không phải thế giới bình thường, sợ đến mức cả hơi thở cũng không dám phát ra, hắn vội bịt miệng, cố nín thở.
Kiều Thất lặng lẽ dịch người sang bên còn lại của pho tượng, từng bước nhẹ nhàng.
Không dám liếc về phía quái nhân, hắn dán chặt người men theo vòng ngoài pho tượng, dịch chuyển cực chậm ra sau.
Tim đập thình thịch, hắn một lòng cầu nguyện đừng để nó phát hiện.
Thế nhưng...
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay lạnh băng đặt mạnh lên vai hắn.
Trái tim Kiều Thất như ngừng đập: “...” Ô ô ô, hắn biết mà, hắn thật sự quá xui xẻo!
Bàn tay siết lấy vai hắn ấy lạnh buốt, cứng ngắc chẳng khác gì thi thể, hoàn toàn không mang theo hơi ấm của người sống.
Lực tay kia càng lúc càng mạnh, hắn căn bản không tài nào chống cự.
Thân thể bị hất ngược ra sau, trước mắt loạn lên một trận, sau lưng đập mạnh về phía pho tượng.
Ngay bên tai vang lên tiếng rạn nứt mơ hồ, thân thể như mất đi trọng lượng. Kiều Thất theo bản năng buông hai tay đang bịt miệng, muốn chống đỡ để ổn định, nhưng tốc độ và lực tay của đối phương quá nhanh, phản ứng của hắn vẫn chậm một nhịp.
“Bịch” một tiếng.
Toàn bộ thân hình hắn bị ép sát chặt lên bề mặt điêu khắc.
Tấm lưng dán lên pho tượng lạnh buốt, làm toàn thân Kiều Thất rùng mình, run rẩy.
Nhưng cơn đau đớn tưởng chừng sẽ đến lại không xuất hiện.
Hắn mơ hồ đoán, có lẽ chất liệu đặc biệt của pho tượng đã khiến va chạm không gây đau đớn như hắn nghĩ.
Trong lúc rối loạn, ánh mắt hắn chạm phải một đôi mắt trắng toát trống rỗng, lạnh lẽo, phản chiếu rõ ràng gương mặt hoảng loạn của hắn.
Hắn sững sờ.
Lúc này mới phát hiện, đối phương có một đôi mắt trắng xóa đáng sợ đến cực điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=55]
Trong khoảnh khắc ấy, Kiều Thất cảm thấy cả người lạnh toát, lông tơ dựng đứng, nỗi sợ tràn ra ngoài chẳng thể kiềm chế.
Tuyệt đối không bình thường.
Cảm giác này xuất phát từ tận sâu linh hồn.
Lông mi run lên, hắn thoáng liếc quanh. Trong lòng không khỏi nghi ngờ... tại sao trong học viện đến giờ vẫn chưa có ai xuất hiện? Là nhân viên bỏ lỡ nhiệm vụ, không phát hiện nơi này có dị thường, hay là thân phận quái nhân này đặc biệt đến mức học viện cố tình làm ngơ?
Rõ ràng đối phương tuyệt đối không phải người chơi.
Trò chơi không thể nào sắp đặt một nhân vật mất khống chế kỳ dị như vậy cho người chơi.
Kiều Thất luống cuống, không biết tiếp theo nên làm gì. Chẳng lẽ vừa mới bắt đầu hắn đã phải làm pháo hôi sao?
“Ta... không bình thường sao?”
Người mặc áo đen, mang mặt nạ, trong khi siết chặt vai hắn, cất giọng nghẹn ngào hỏi.
Âm thanh khàn đặc, quái lạ, dường như tâm trí hắn đang bị cơn điên loạn xé nát.
Đối diện với đôi mắt trắng đục kia, Kiều Thất cảm thấy giọng điệu của đối phương vừa như phấn khích, vừa như tiếng linh hồn giãy giụa khỏi ràng buộc của thể xác.
Vai bị bóp đau nhói, hô hấp rối loạn, Kiều Thất chỉ muốn gào lên, đương nhiên là không bình thường!
Người này từ đầu đến chân đều quái dị, y phục kỳ lạ, hành động kỳ quặc, trên người lạnh buốt, đôi mắt trắng dã kinh hồn.
Nhưng hắn không dám nói vậy. Sợ rằng một lời bất kính sẽ chọc giận quái nhân này.
Đành im lặng, tái nhợt mím môi, đôi mắt run rẩy nhìn lại.
Dường như chính sự trầm mặc ấy đã khiến kẻ kia càng thêm bạo ngược. Qua lớp áo đen và mặt nạ, Kiều Thất vẫn cảm nhận được gân xanh nổi cuồn cuộn, thân thể đối phương run bần bật.
“Ta không bình thường sao!”
Giọng nói khàn đặc, từng chữ như xé rách cổ họng, khiến tai Kiều Thất ong ong, như nghe thấy ai đó đang khóc than.
Tim hắn co thắt, thần trí thoáng chấn động, nhưng càng nhìn, hắn chỉ càng thấy đôi mắt trắng kia như đang bị một áp lực khủng khiếp đè nén.
“Ta... không bình thường sao?”
Lần này, câu hỏi cất lên khẽ hơn, mỏng manh hơn, nhẹ nhàng đến lạ thường.
Không giống như muốn hại hắn.
Chỉ giống như khẩn thiết muốn có được một đáp án.
Rõ ràng vai đau đến mức không chịu nổi, nhưng trong thâm tâm Kiều Thất bỗng nảy sinh một nhận định, người nọ không thực sự muốn giết mình.
Khẽ cắn môi, tích cách hắn vốn không quen nói dối, nhưng do dự một hồi vẫn lắp bắp thốt ra:
“Ngươi... ngươi đương nhiên là bình thường.”
Vừa nói xong, chính hắn cũng ngẩn người.
Bởi ngay khoảnh khắc đó, giao diện trò chơi trước mắt lóe sáng...
[Nói dối trở thành sự thật.]
Kỹ năng hắn sao chép từ Phó Khải Minh... thật sự đã phát huy hiệu lực.
......
Ngươi đương nhiên là bình thường.
Trong cơn mê mờ mịt, một âm thanh trong trẻo mà rõ ràng đột ngột chen vào.
Cố Vũ chưa từng nghe âm thanh nào thần kỳ đến vậy. Âm thanh ấy như suối nguồn thanh tẩy, rửa sạch tất cả tà khí quấn quanh, những thứ gặm nhấm, giày vò hắn lập tức tan biến.
Thể xác và tinh thần vốn đã bị vây hãm quá lâu, gần như sắp mất đi chính mình, nay lại bình thản trở lại.
Hắn ngơ ngác nhìn thế giới đỏ ngầu trước mắt.
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, hắn cảm nhận được sự hiện hữu của ngoại giới.
Màu đỏ như máu đặc quánh ấy đang dần rút đi, sắc màu quen thuộc quay trở lại. Lực tay cũng chậm rãi nới lỏng.
Hắn chậm chạp nghĩ... hình như có người đã cứu mình.
Nhất định phải báo đáp đối phương thật tốt. Nếu không, chí ít cũng phải xin sư phụ ban cho người nọ một kiện pháp khí phòng ngự...
Khi thị lực khôi phục, trước mắt đột nhiên hiện lên một gương mặt khiến hắn sững sờ.
Người kia đang tò mò nhìn hắn, lông mi đen dài khẽ run, đôi mắt sáng trong như mặt nước soi rõ bộ dạng nhếch nhác của hắn. Gương mặt đối phương lại vì lý do nào đó mà ửng hồng, xinh đẹp đến mức làm người ta choáng váng.
“Ngươi ổn không?” Âm thanh mềm mại, ngọt ngào ấy lại vang lên, giống như ban nãy.
“Ổn... ổn.” Cố Vũ ấp úng đáp, giọng nghẹn ngào.
Người trước mắt như tiểu tiên tử, dường như cũng nhận ra hắn đã không còn nguy hiểm, liền khẽ nhăn đôi mày thanh tú, dịu giọng nói: “Vậy ngươi có thể buông ta ra không?”
Ngẩn ngơ, Cố Vũ mới nhận ra bản thân vẫn đang bóp chặt vai đối phương.
Cảm giác mềm mại, ấm áp nơi lòng bàn tay lan thẳng đến tim, khiến ngực hắn run lên dữ dội. Hoảng loạn, hắn vội vàng rút tay về.
Trong cơn choáng váng, hắn thầm nghĩ, ân cứu mạng, phải lấy thân báo đáp.
Lỗ tai nóng bừng, hắn cố lấy lại giọng nói của chính mình, thành khẩn thốt: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta.”
Lời vừa dứt, hắn chợt cảm thấy có gì đó không ổn, liền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi cứu ta như thế nào vậy? Rõ ràng ngay cả sư phụ ta cũng bó tay.”
Đúng lúc Kiều Thất đang còn hoảng hốt về kỹ năng của Phó Khải Minh, nghe vậy, đôi mắt khẽ run, lúng túng cúi đầu.
Chuyện liên quan đến kỹ năng này... tuyệt đối không thể nói ra.
Hắn chỉ lí nhí kéo góc áo, giọng mơ hồ: “Ta... ta cũng không biết. Ta đâu có làm gì cả. Chỉ là sau khi trả lời xong câu hỏi của ngươi, ngươi liền đột nhiên đứng im, rồi mắt cũng từ trắng xóa biến lại bình thường.”
Cố Vũ khẽ nhíu mày.
Hắn cố nhớ lại, nhưng quả thật không hề có linh lực dao động nào.
Giống như... chẳng qua nghe một câu nói từ tiểu tiên tử này, hắn đã khôi phục.
Không đúng. Chắc chắn còn có nguyên nhân khác.
Thấy hắn trầm tư, Kiều Thất có phần bất an, vội vàng mở miệng: “Ngươi cũng không biết là vì sao à?”
Ngay khoảnh khắc ấy, tim Kiều Thất bỗng siết chặt.
Bởi vì Cố Vũ, sau một thoáng trầm mặc, lại nghiêm túc gật đầu: “Ta đã biết.”
Kiều Thất: “!” Không thể nào... chẳng lẽ bị phát hiện thật rồi?
NPC làm sao có thể nhận ra kỹ năng của người chơi được chứ?
Hắn luống cuống hỏi hệ thống: [Hệ thống, hắn thế này là sao, chẳng lẽ thật sự nhìn ra rồi à?]
Hệ thống cũng mơ hồ.
Theo lẽ thường, kỹ năng của người chơi đều kín kẽ, NPC không thể nào phân biệt được.
Nhưng vẻ quá mức chắc chắn của Cố Vũ, đến nỗi ngay cả hệ thống cũng phải chột dạ.
Chỉ giây sau, cả Kiều Thất lẫn hệ thống đều ngây dại.
Bởi Cố Vũ, sau khi trịnh trọng gật đầu, lại chân thành vô cùng mở miệng: “Ta đã biết, đó là bởi vì... năng lượng của tình yêu!”
Kiều Thất: “?”
Hệ thống: [??]
Hàng mi khẽ run, Kiều Thất mơ màng bật ra một tiếng “A?”.
Cố Vũ thấy thế, lại càng nghiêm túc giải thích: “Tình yêu là năng lượng thần kỳ nhất trên đời. Nó có thể khiến người ta vượt qua cực hạn, làm được những điều bình thường tuyệt đối không thể.”
Kiều Thất: “???”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kiều Thất, Cố Vũ chăm chú nhìn hắn, đôi tai đỏ rực: “Ta khẳng định là vì nhìn thấy ngươi, nghe được tiếng gọi của tình yêu... nên ta mới bỗng nhiên khôi phục bình thường.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận