Kiều Thất lúc này lại thấy may mắn là chung quanh không có ai. Hắn thực sự không biết Cố Vũ làm sao lại nói ra được những lời khiến người nghe đỏ mặt như thế.
“Khẳng định là như vậy, linh hồn ta khi nhìn thấy ngươi đã nhất kiến chung tình. Nó muốn ta lấy bộ dáng tốt đẹp nhất để ở bên ngươi, khát vọng ấy, chấp niệm ấy đã giúp ta đột phá trói buộc của tà khí, khiến ta khôi phục bình thường.”
Thanh âm Cố Vũ càng nói càng chắc chắn, lời cuối cùng buông ra lại giống như đạo lý chí cao vô thượng. Giọng điệu gằn từng chữ, lời thoại trong phim drama cũng không đến mức sến như thế.
Kiều Thất hơi há miệng, tầm mắt lạc về phía giao diện kỹ năng của mình. Khi phát hiện số lần của kỹ năng [Nói dối trở thành sự thật] từ 3 biến thành 2, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ mờ mịt.
Đây có tính là đã trở lại bình thường không?
Có lẽ kỹ năng của Phó Khải Minh có năng lực giới hạn. Vì chỉ được tin tưởng ở một mức độ nhất định, cho nên đối phương cũng không hẳn là hoàn toàn trở lại bình thường?
“Ngươi... thật sự không sao chứ?” Kiều Thất hơi ngập ngừng hỏi lại.
“Đương nhiên là không sao.” Cố Vũ gật đầu chắc nịch. Thấy trong mắt tiểu tiên tử vẫn vương chút mờ mịt, hắn lại bổ sung: “Tuy nguyên nhân nghe có vẻ khó tin, nhưng ngoài điều này ra thì không còn lời giải thích nào khác. Đem tất cả bất khả năng loại bỏ, thì cái còn lại dù có hoang đường đến mức nào thì cũng chính là đáp án.”
Biết rõ nguyên nhân mà không thể nói ra, vậy mà lại chẳng thể phản bác được cái lý lẽ quá đáng kia của đối phương, Kiều Thất chỉ còn biết: “...”
“Khẳng định không phải như vậy!”
Hắn buột miệng phản bác, song lại chợt thấy mình nói chẳng đủ chắc chắn, liền cố chấp dựng thẳng lưng, nghiêm giọng: “Ngươi không cần nói mấy thứ đó nữa!”
Khuôn mặt Kiều Thất lộ vài phần non mềm, thêm chút ngang bướng lại hóa thành dáng vẻ khiến người vô cớ muốn cưng chiều. Cố Vũ nhìn đến ngẩn cả người, tim đập nhanh hơn mấy nhịp.
Cuối cùng, nguyên nhân Cố Vũ khôi phục bình thường bị Kiều Thất gói gọn thành “không rõ ràng”. Đề tài cũng theo đó quay về chính sự.
Kiều Thất kể cho Cố Vũ biết mình đến để nhập học, rồi mới biết thân phận của đối phương.
Cố Vũ cũng là tân sinh năm nay của Học viện Đạo Thuật, nhưng không qua kỳ thi bình thường như Kiều Thất, mà là đặc cách tuyển thẳng. Xuất thân từ một môn phái đạo thuật, từ nhỏ tu hành, đến tuổi liền được trực tiếp đưa vào học viện.
Ánh mắt Kiều Thất tò mò dừng lại trên chiếc áo choàng đen và chiếc mặt nạ hắn đeo.
Theo lời Cố Vũ, hai thứ đó đều là pháp khí dùng để áp chế tà khí trong cơ thể. Từ ngày hắn không may bị tà khí xâm nhập, liền luôn phải mang theo. Dù thân thể và tinh thần vẫn bị thống khổ dày vò, nhưng dựa vào hai món pháp khí này, hắn miễn cưỡng giữ được lý trí suốt bao năm.
Nhưng vừa rồi, chẳng hiểu sao, có lẽ vì tà khí tích tụ đến cực hạn nên bất ngờ phản phệ. Sau khi nhập học không bao lâu, hắn đã suýt nữa đánh mất toàn bộ lý trí.
Kiều Thất mơ hồ cảm thấy chuyện tà khí bùng phát của Cố Vũ không hề đơn giản. Nhưng hiểu biết về thế giới này còn quá ít, hắn tạm thời không tìm ra manh mối gì.
Hắn chỉ hỏi thêm một câu: “Vậy... tà khí trên người ngươi, từ đâu mà có?”
Cố Vũ trầm mặc thật lâu, mới bình thản đáp: “Lần trước cùng sư môn đi làm nhiệm vụ, ta sơ suất nên bị tà khí quấn lấy.”
Dường như hắn đang che giấu gì đó. Kiều Thất theo bản năng phán đoán như vậy, nhưng trong lòng lại mơ hồ tin rằng Cố Vũ không hề nói dối.
Phó bản này nguy hiểm đến vậy sao?
Chỉ tưởng tượng đến việc bản thân sau này cũng phải theo nhân vật thiết lập mà đi làm nhiệm vụ của học viện, Kiều Thất đã thấy mặt mũi trắng bệch. Hắn thật sự rất sợ ma quỷ, dù đã trải qua hai phó bản, nỗi sợ ấy vẫn không hề giảm bớt. Hắn còn chưa từng trực tiếp đối mặt với một con quỷ thật sự nào.
Khi Kiều Thất đang âm thầm lo lắng cho tương lai mờ mịt của mình, Cố Vũ sau khi giải thích xong về chiếc áo đen và mặt nạ, chợt buông một câu: “Nhưng mà, hiện tại ta đã ổn rồi. Không cần mang chúng nữa.”
Nói dứt lời, hắn bắt đầu tháo bỏ áo đen cùng mặt nạ.
Động tác của hắn chậm rãi, tai còn đỏ bừng, thỉnh thoảng lại lén liếc về phía Kiều Thất, dáng vẻ khẩn trương cứng ngắc đến đáng thương.
Hệ thống cảm giác như đang chứng kiến một màn tâm cơ nam giả vờ ngây ngốc: [...] Lý do không cần mang nữa thật sự là lý do chính sao? Chân chính nguyên nhân, có khi chỉ là muốn cho Kiều Thất thấy mặt mình thôi ư?
Nhìn Cố Vũ đang cứng đờ cả người, hệ thống cũng không quá để bụng.
Dù sao hắn thừa hiểu, ký chủ của mình vốn ngốc nghếch chậm chạp trong tình cảm, tuyệt đối sẽ không nhận ra mấy “tiểu tâm cơ” của đối phương.
Quả nhiên, ngay dưới ánh mắt quan sát của hệ thống, Kiều Thất đang mải nghĩ đến mấy việc vặt vãnh trong phó bản, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm biến hóa của Cố Vũ.
Trái lại, khi thấy hắn tháo áo đen và mặt nạ xuống, Kiều Thất hơi ngẩn ra, chần chừ mở miệng: “Cố Vũ, mấy thứ này... với ngươi, thật sự không còn tác dụng sao?”
Đợi Cố Vũ xác nhận xong, hắn cắn nhẹ môi, rồi ngẩng mặt, thấp giọng hỏi: “Vậy... ngươi có thể cho ta chúng được không?”
Như chính bản thân cũng thấy câu hỏi này quá đáng xấu hổ, giọng Kiều Thất mềm yếu, gương mặt hơi hồng lên.
Hệ thống sửng sốt: [Ngươi cần thứ này làm gì?]
Kiều Thất trong lòng đã quyết, giải thích với chút ủy khuất: [Bởi vì ta cảm thấy phó bản này quá nguy hiểm, dù sao cũng phải tìm chút biện pháp bảo vệ tính mạng. Vừa rồi Cố Vũ có nói pháp khí này còn có tác dụng phòng ngự, ta nghĩ ta thực sự rất cần một món như vậy.]
Hắn vốn hoàn toàn không có năng lực công kích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/vo-han-sau-khi-bi-mu-tat-ca-moi-nguoi-eu-gia-bo-la-ban-trai-cua-ta&chuong=56]
[Hơn nữa, điều quan trọng nhất là...], nhớ lại cảnh khi mới mở livestream, mọi người liền hỏi hắn có phải NPC không, chỉ một cái nhìn đã biết hắn quá yếu, Kiều Thất thầm cắn răng: [Nhìn qua cũng biết ta quá yếu, nếu có thể che kín ngoại hình, hẳn sẽ không giống một quả hồng mềm dễ bóp nữa. Có lẽ cũng bớt bị người chơi khác theo dõi.]
Tuy không hiểu người ta nhìn ra hắn yếu kiểu gì, nhưng ít nhất cũng phải có biện pháp ứng phó.
Hệ thống: [...]
Kiều Thất vẫn có chút thấp thỏm. Dù vậy, hắn tin rằng yêu cầu này không đến mức quá đáng. Nói thế nào thì vừa rồi hắn cũng đã cứu Cố Vũ, nếu Cố Vũ không còn dùng tới mấy thứ đó nữa, chắc hẳn sẽ chịu cho hắn.
Quả nhiên, Cố Vũ gật đầu đồng ý. Chỉ là không biết hắn lại liên tưởng đến điều gì, mặt đỏ bừng dữ dội.
Kiều Thất muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng lại ngại không mở miệng. Cuối cùng chỉ ngoan ngoãn nhận lấy, chậm rãi khoác áo choàng đen và đeo mặt nạ lên người.
Hai kiện pháp khí quả nhiên bất phàm, khi Kiều Thất vừa mặc vào, chúng liền tự động biến hóa thành kích cỡ vừa vặn với hắn.
Có được đạo cụ phòng thân, Kiều Thất khẽ thở phào, trong lòng cũng bớt đi mấy phần căng thẳng so với lúc ban đầu.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hắn thật sự có chút tò mò, nhịn không được hỏi tại sao khi nãy học viện lại không phái người đến hỗ trợ Cố Vũ?
Chàng thanh niên trước mặt vốn mang vài phần đỏ ửng nơi gò má, nghe câu hỏi ấy thì thần sắc chợt thu lại. Hắn có dung mạo đoan chính, tuấn tú xuất sắc, lại mang theo khí chất chính trực hiếm thấy. Nhưng chẳng hiểu vì sao, bây giờ lại biến thành một luồng lạnh lẽo khiến người ta khó mà thở nổi.
Lông mi Kiều Thất khẽ run lên, trong lòng dâng lên một tia bất an, thân thể theo bản năng muốn lùi lại phía sau. Nhưng phía sau hắn lại là pho tượng kỳ dị, lạnh buốt kia, muốn lùi cũng không thể lùi.
Cố Vũ thoáng ngẩn người, dường như kinh ngạc trước phản ứng ấy, thần sắc hắn lập tức dịu xuống.
“Học viện vốn dĩ vẫn như vậy.” Thanh âm hắn trầm ổn mà nhàn nhạt, “Ngươi ở đây thêm một thời gian sẽ rõ. Học viện áp dụng nguyên tắc nuôi thả, chỉ cần không chết người, sẽ hoàn toàn mặc kệ học sinh.”
Hắn khẽ thở dài: “Cho dù có kẻ bị trọng thương, chỉ cần giữ được mạng, học viện tuyệt đối không can thiệp. Nếu có yêu quái phá được cấm chế mà tiến vào, học sinh vẫn phải tự mình nghĩ cách ứng phó. Còn giáo viên trong học viện, bình thường chỉ có lúc lên lớp mới thấy mặt. Ngoài giờ, ngươi muốn tìm cũng khó mà gặp được. Bởi vì học viện cho rằng chỉ có như thế, mới có thể rèn ra học sinh ưu tú, đủ sức thích ứng với thế giới hỗn loạn bên ngoài.”
Kiều Thất nghe mà mơ hồ, tuy chưa thật sự hiểu hết, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu xem như đã rõ.
Chẳng mấy chốc, Cố Vũ liền đề nghị hai người cùng đi nhập học. Kiều Thất vốn còn lo lắng dọc đường có thể lại xảy ra chuyện như vừa rồi, nhưng sau một thoáng chần chừ, hắn cũng gật đầu đồng ý.
Cả hai lại men theo bảng chỉ dẫn, tiến sâu hơn vào trong học viện.
Vừa bước đi, Kiều Thất chợt cảm thấy một luồng gió mát lướt qua mặt, tóc mái cùng vạt áo tung bay. Hắn đuổi kịp Cố Vũ, giày giẫm lên lớp sỏi đá phát ra tiếng nặng nề, trong lúc đó lại vô thức đưa mắt nhìn về phía pho tượng.
Trong lòng hắn dấy lên một nghi vấn, vốn muốn hỏi Cố Vũ, pho tượng kia là khắc ai? Vì sao lại không có ngũ quan?
Kiều Thất đã nhìn một vòng, hắn chắc chắn rằng không hề có ghi chép tên tuổi hay lai lịch của nhân vật được điêu khắc. Cảm giác thiếu vắng ngũ quan ấy thực sự quá kỳ quái.
Đây là một phó bản huyền học, như vậy ắt hẳn pho tượng kia phải ẩn chứa nguyên do nào đó. Chẳng lẽ… là kiêng kị điều gì sao?
Hắn nghĩ thế nhưng rốt cuộc vẫn không dám mở miệng. Nếu như bức tượng ấy thật sự là để tưởng niệm một tồn tại ngang hàng Khổng Tử, thậm chí còn cao hơn, thì câu hỏi của hắn sẽ quá lộ liễu, tất yếu dẫn đến hoài nghi.
Tốt hơn hết là giữ kín, tự mình tìm cách tra rõ.
Vừa nghĩ đến đây, Kiều Thất bỗng nghe thấy một tiếng “răng rắc” mơ hồ.
Như tiếng vật nặng chuyển động.
Tim hắn chợt nhảy dựng, hô hấp khựng lại. Theo bản năng, hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm vào pho tượng.
Mồ hôi lấm tấm thấm trên trán. Trong đôi mắt nhuốm đầy bất an, Kiều Thất ngây ngẩn cả người... pho tượng trước mắt, vẫn y nguyên như cũ, chẳng khác gì trước đó.
“Làm sao vậy?” Cố Vũ lập tức nhận ra Kiều Thất có chỗ khác thường.
“Ngươi vừa rồi có nghe được… âm thanh gì không?” Kiều Thất mím môi, âm cuối còn hơi run rẩy, “Một tiếng rất quái dị, nặng nề, giống như có vật gì chuyển động vậy.”
“Âm thanh?” Cố Vũ nhíu mày, nghi hoặc lặp lại. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, rồi khẽ lắc đầu: “Không nghe thấy gì cả.”
Môi Kiều Thất trắng bệch, khẽ hé mở. Hắn nhìn chằm chằm pho tượng vẫn quay lưng về phía mình thật lâu, sau đó lại quan sát khắp xung quanh. Giờ nơi này người đã thưa thớt, thoáng nhìn một cái là thấy mọi người đều bận rộn với việc riêng, chẳng ai chú ý đến hắn.
Hắn tìm mãi mà chẳng phát hiện ra vật gì có thể gây ra loại thanh âm ấy.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt Kiều Thất vô tình lướt qua pho tượng. Nghi ngờ trong mắt lại dấy lên.
Đây là pho tượng của học viện đạo thuật, lại đặt ngay cửa chính… hẳn là không thể tà môn đến mức ấy chứ?
Chẳng lẽ hắn vừa rồi chỉ nghe nhầm, hoặc do bản thân quá căng thẳng mà sinh ảo giác?
Kiều Thất thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Cố Vũ đang lộ vẻ lo lắng, khẽ nói: “Hẳn là ta nghe lầm thôi. Chúng ta đi tiếp đi.”
Bước đi, hắn phá lệ để tâm lắng nghe từng tiếng động xung quanh. Nhưng thứ âm thanh răng rắc quỷ dị kia rốt cuộc không xuất hiện lại. Hắn đành phải tạm thời gạt nó ra khỏi lòng.
Tâm trí dần được kéo trở lại thông tin phó bản trên màn hình. Khi đang chau mày đọc thông tin thì hắn đột nhiên phát hiện có điều bất thường.
[Ủa, bình luận biến mất rồi sao?]
[Ừm, sợ ảnh hưởng đến ngươi nên ta giúp ẩn đi.] Hệ thống thong thả đáp.
Khán giả cũng sớm nhận ra bình luận bị ẩn đi. Kiều Thất chẳng còn bị những câu trêu chọc trong phòng livestream làm đỏ mặt nữa.
Cả phòng bình luận giờ đã biến thành một đám quỷ khóc sói gào. Hệ thống nhìn vậy thì vô cùng mãn nguyện.
Dù sao đám khán giả kia cũng chỉ là khách qua đường. Chỉ có hắn mới là kẻ trói định với Kiều Thất, hơn nữa còn có thể trò chuyện trực tiếp.
[Ân.] Kiều Thất khẽ đáp, xem như đã hiểu. Rồi ánh mắt rơi xuống nhiệm vụ [tìm bạn trai] vẫn hiển thị kia, hắn tiếp tục đọc lướt phần giới thiệu phó bản.
Không có kinh nghiệm, hắn khó xác định được việc tìm đồng đội là lợi nhiều hay hại nhiều.
Trong tình trạng hắn chẳng có năng lực công kích hay phòng vệ, nếu tìm nhầm đồng đội, có khi bản thân lại thành gánh nặng, bị biến thành tấm bia di động cho kẻ địch.
Có lẽ, cứ để tùy tình huống mà quyết định sau.
Nhưng mà...
[Hệ thống, nếu muốn gặp người chơi bên trận doanh kia, chắc cũng không dễ đâu nhỉ?]
[Trò chơi sẽ an bài các cơ duyên để người chơi tình cờ gặp nhau.] Hệ thống chậm rãi giải thích, [Dù không có giới hạn thời gian cụ thể, nhưng trò chơi cũng không để phó bản kéo dài quá lâu. Cho nên trong thiết kế cốt truyện, sẽ luôn có sự kiện quan trọng buộc toàn bộ người chơi tụ tập vào một chỗ.]
Ra là thế. Kiều Thất lập tức bừng tỉnh.
Thì ra cốt truyện trong phó bản này cũng không phải vô nghĩa, mà chính là cơ chế dẫn dắt.
Đang trò chuyện cùng hệ thống, Kiều Thất bỗng bị một loạt tiếng ồn ào ngoài ký túc xá cắt ngang.
Chỗ báo danh tân sinh nằm ngay trước ký túc xá, hắn nhón chân nhìn ra, phát hiện thủ tục cực kỳ đơn giản. Quanh đó không hề có nhân viên trông coi, chỉ cần học sinh đưa lệnh bài quét qua một vật thể kỳ dị như pháp khí là xong.
Ngoài đám tân sinh đang xếp hàng, nơi này còn có không ít lão sinh đứng tán gẫu.
Kiều Thất liếc sang nhóm lão sinh ăn mặc tùy ý, khẽ bước lại gần, lắng nghe nội dung bọn họ bàn tán.
“Ngươi nghe tin kia chưa? Học viện định tổ chức bầu chọn giáo hoa đó!”
“Cái gì cơ? Không phải chứ. Trường đạo thuật chú trọng thanh tâm quả dục, sao lại bày ra mấy thứ hời hợt như bình chọn giáo hoa?”
“Ta cũng không tin, nhưng nguồn thông tin có vẻ uy tín a.”
“Hừ, các ngươi tin tức nửa vời quá. Ta biết rõ hơn nhiều.” Người nọ dừng một chút, hạ thấp giọng nói, “Học viện không đơn giản như vậy đâu. Giáo hoa chỉ là cái cớ. Thực ra là... ”
Âm thanh bỗng nhỏ hẳn đi.
Kiều Thất căng tai lắng nghe, song vẫn bỏ lỡ một ít câu quan trọng.
“... pháp khí a. Nghe nói pháp khí kia chỉ nhận chủ là tuyệt sắc mỹ nhân. Trường học tổ chức bầu chọn, chính là muốn chọn ra người đẹp nhất, sau đó tới tranh đoạt pháp khí.”
“Ra là như thế. Hóa ra pháp khí cũng... xem mặt? Vậy chuyện này tính chất liền khác hẳn. Ta cũng phải để ý một chút. Các ngươi nghĩ ai sẽ được chọn đây?”
“Cái này khó nói lắm. Ai biết năm nay tân sinh có người đẹp hay không.” Nói rồi, người nọ đưa mắt nhìn hàng tân sinh phía bên kia. Chỉ liếc một cái, hắn đã thấy ngay Kiều Thất đứng gần đó. Hắn cau mày: “Sao lại có người che kín mít như thế.”
Người bên cạnh cảm thấy lời này không ổn, vội lấy khuỷu tay húc hắn một cái: “Nói năng giữ ý tứ chút đi. Vạn nhất người ta có nỗi khổ riêng, ngươi lỡ chạm đúng chỗ khó nói thì chẳng phải gây phiền toái sao?”
Người thứ ba mặt hơi sầm lại, đồng thời đẩy cả hai một cái: “Hai ngươi có thể hiểu đạo lý đối nhân xử thế không?”
Nói xong, hắn ngượng ngùng quay sang Kiều Thất cười áy náy.
Kiều Thất cũng chẳng để bụng, ngược lại cảm thấy đối phương nói không sai. Dù sao hiện tại đúng là hắn không muốn bị ai nhận ra.
Trong lúc xếp hàng, hắn lại lắng tai nghe mấy lão sinh khác bàn luận, nhưng toàn những chuyện tu luyện với công khóa, hắn nghe chẳng hiểu gì.
Đi ngay phía sau Cố Vũ, hắn quét lệnh bài xong thì theo dòng người bước vào ký túc xá.
Bên trong chen chúc không ít người, đang vây quanh một chỗ nhìn chăm chú.
Kiều Thất vừa nhìn liền hiểu, đó là bảng xếp hạng điểm mà phó bản giới thiệu đã nhắc đến.
Tấm bảng kia cũng là một loại pháp khí, gắn liền với lệnh bài học sinh, có thể phản ánh chính xác biến động điểm của mỗi người theo thời gian thực. Nó được đặt ngay nơi bắt buộc học sinh phải đi ngang mỗi ngày, như để nhắc nhở thường trực.
Khác với những người chăm chú xem hạng đầu, Kiều Thất chỉ liếc xuống tận cuối bảng.
Rất nhanh, hắn thấy tên mình ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên, sau đó là con số 0.
Nếu phó bản cố tình ám chỉ bảng xếp hạng điểm này là quan trọng, thì đồng đội cùng trận doanh với hắn hẳn cũng đang ở nhóm có 0 điểm này.
Nhưng chỉ thoáng cái, đầu óc Kiều Thất liền choáng váng...
Cuối bảng, người được 0 điểm nhiều đến tận… năm mươi người.
Hắn quét mắt một vòng, chớ nói nhận mặt người chơi, ngay cả tên cũng chẳng kịp nhớ.
Kiều Thất khẽ nhíu chóp mũi.
… Hoàn toàn không nhìn ra manh mối nào cả.
“Kiều Thất!”
Một tiếng gọi bất ngờ vang lên. Tên hắn bất thình lình được gọi khiến tim Kiều Thất chợt đập lỡ nhịp.
Ngẩng mắt theo hướng âm thanh, hắn bắt gặp một thiếu niên tóc đỏ rực, gương mặt rạng ngời nổi bật. Đối phương không nhìn hắn, mà chăm chú dán mắt vào vị trí tên “Kiều Thất” trên bảng điểm.
Sao lại đặc biệt chú ý tới tên mình?
Một dự cảm bất tường thoáng dâng lên và rất nhanh, dự cảm ấy được xác nhận.
“Thật không? Là Kiều Thất đó sao? Hắn cũng ở đây à?” Thiếu niên tóc đỏ lẩm bẩm, giọng có chút kích động kỳ lạ.
Tim Kiều Thất thắt lại, vô thức lùi sang bên cạnh.
Dù không rõ lý do, nhưng hắn cảm giác đối phương đã đoán ra thân phận người chơi của mình.
Ngay lúc hắn định rút lui khỏi chỗ thị phi này, đôi mắt liền trợn tròn...
Giữa chốn đông người, thiếu niên tóc đỏ bỗng dưng cất cao giọng: “Có ai biết Kiều Thất ở đâu không? Làm ơn nói cho ta với!”
Kiều Thất: “...”
Không khí náo nhiệt xung quanh lập tức im bặt.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía thiếu niên tóc đỏ, mà hắn lại hoàn toàn chẳng thấy xấu hổ, trái lại còn tiếp tục lớn tiếng: “Có ai biết Kiều Thất ở đâu không? Ai biết thì chỉ cho ta với!”
Tên Kiều Thất bị nhắc đi nhắc lại ngay giữa đám đông.
Xung quanh rộ lên những tiếng bàn tán hiếu kỳ.
“Kiều Thất là ai?”
“Người này tìm hắn làm gì?”
Kiều Thất đứng đó, trong lòng chỉ còn một dấu chấm than to tướng.
Người chơi này rốt cuộc là ai? Hắn định làm gì vậy trời?!
Dù đã che kín bằng áo choàng đen và mặt nạ, Kiều Thất vẫn cảm thấy mình sắp xấu hổ chết mất. Dưới lớp mặt nạ, gương mặt hắn đã đỏ bừng.
Bên này Kiều Thất vừa sợ vừa thẹn thùng không biết xoay xở thế nào, thì bên kia Trì Phong Thừa lại phấn khích như lên cơn.
Phòng livestream của Trì Phong Thừa hoàn toàn không hề bất ngờ. Ai quen hắn đều biết, từ khi xem được video trên diễn đàn có Kiều Thất, hắn đã nhớ thương đến mức đi đâu cũng nhắc.
Lúc mọi người nói Kiều Thất đã chết, Trì Phong Thừa kiên quyết không tin, còn tự mình liều mạng đi vào không ít phó bản nguy hiểm để dò tìm tung tích.
Nếu không phải tích phân của hắn đủ, đồi được nhiều bùa thế mạng, hắn e rằng đã chôn xác trong phó bản từ lâu.
Giờ bỗng thấy tên người mình ngày đêm nhung nhớ hiện ra trước mắt, hắn kích động đến mức ấy cũng là lẽ thường.
Bình luận trong phòng livestream như nổ tung, nhưng toàn bộ đều bị trò chơi che khuất, chẳng ai thấy rõ.
Trong khi Kiều Thất đang hoảng hốt không biết làm gì, thì ánh mắt Cố Vũ khẽ liếc sang Trì Phong Thừa, rồi lại nhìn về phía Kiều Thất.
Không cần lời nói, chỉ bằng ánh mắt, Kiều Thất liền hiểu... Cố Vũ đang hỏi hắn có quen biết thiếu niên này không.
Kiều Thất mím môi, khẽ lắc đầu.
Giây sau, giọng Cố Vũ đột nhiên vang lên giữa đám đông: “Ta là Kiều Thất. Ngươi tìm ta có việc gì?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận