Chương 7(1): Gà kho sả, rau muống xào tỏi.
Ngày viết bản thảo: 20/8/2025
Ngày gõ: 4/9/2025
Ngày đăng: 8/10/2025
Số chữ: 5393
Dạo này nhiều drama xàm ghê.
Sau khi tắt livestream, Trần Phong đi vào trong phòng của phi thuyền nằm chơi điện thoại bên cạnh con thỏ.
Lúc này quan sát kĩ quang não mới thấy ngoài app livestream với các app cố định thì cũng không còn app khác.
Cậu phân vân không biết hiện tại còn mấy app quốc dân như tiktok, facebook, shoppe đồ không.
Trần Phong hỏi quang não muốn tải app thì dùng ứng dụng gì.
Vì cư dân trên đế quốc đều xài chung một hệ thống quang não, chung nên chỉ cần một cái app cố định để tải thôi, vẫn là ch play.
Cậu thử mở ch play lên tra tiktok với shoppe, ồ hai cái app này vẫn còn nè.
Tải thử xem sao.
Rồi Trần Phong lướt xem còn ứng dụng nào thú vị không, cũng tra thử mấy game hồi trước từng chơi như free fire, liên quân, identivy,…
Mấy game này đa số vẫn còn nhưng hiện tại ít người chơi hơn xưa rồi, chủ yếu mọi người tập trung những game thực chiến, đánh đấm như ngoài đời.
Đa số đều được đánh giá là không thực tế bằng game này game kia nhưng identivy cũng được đánh giá đỡ hơn một xíu.
Chủ yếu bản chất game này cho bốn người sửa năm cái máy, sửa xong chỉ cần giải mã cổng là xong, sẽ có một con yêu quái săn bắt bốn người này trói vô một cái ghế, nếu chưa hết thời gian mà người này không được cứu thì sẽ chết.
Vì là hiện tại đã phát triển hơn nên khi chơi cũng là góc nhìn thứ nhất, cũng khá thú vị. Mà bị đánh giá thấp là do bị quái vật dí sợ quá bị đau tim.
Xàm ghê.
Cậu tải hết ba game này rồi xem một số game xếp hạng đầu, đây là một game thực tế ảo về thực chiến đánh nhau.
Đọc đánh giá thì thuộc kiểu người chơi mới sẽ được bày các kỹ năng chiến đấu rồi tham gia chiến đấu với AI theo mức độ, từ dễ đến khó, qua đủ ải sẽ được chơi với người thật.
Thấy có vẻ hay nên Trần Phong cũng tải rồi tải thêm một số ứng dụng nữa mới thoát ra vô shoppe.
Quang não này cũng khá giống với chat gpt, hỏi gì trả lời nấy nhưng cũng giống với căn cước công dân và số điện thoại.
Mỗi quang não đều được đăng ký tất tần tật thông tin về chủ nhân của nó và có tác dụng như số điện thoại và căn cước công dân.
Khi vô shoppe, quang não tự đăng ký ứng dụng, còn quét mặt để xác nhận chính chủ.
Shoppe thì vẫn như vậy, cứ có tài khoản mới đăng ký là có ưu đãi, mua đơn đầu giảm được mớ tiền.
Trần Phong muốn mua đồ decor với bàn ghế nhưng mà bản thân cậu ngoài nấu ăn với đầu óc thì còn lại đa phần không biết làm gì.
Mà bản thân còn chưa đi xem nhà nữa, chưa xem thì chưa xếp bố cục được nhưng cậu chọn trước vài mẫu bàn ghế.
Cậu lướt một hồi thấy hơi mỏi mắt mới tắt màn hình đi, lăn qua lăn lại trên giường xong va phải bộ lông trắng.
Bé thỏ bị chạm vào cũng giật mình quay qua nhìn cậu.
Con thỏ này sao thơm thơm thế nhờ, mém thì quên mất mình có nhận nuôi một em thỏ.
Trần Phong đè thỏ ra thơm vào đầu nó, mắt thỏ mở to ra chút nhìn kiểu: “Cậu dám hôn tui.”
Cậu bật người, thỏ thì dãy dụa nhảy sang chỗ khác. Cậu ác ý vồ tới, đè thỏ ngửa cả bụng, bé thỏ cũng giãy giụa nhưng vì nhỏ nên không thấm vào đâu.
Trần Phong nở một nụ cười tàn ác với bé thỏ, còn bá đạo nói: “Bảo bối bé nhỏ, em là của tôi.”
Con thỏ nghe vậy thì khựng lại, không hiểu sao cậu bỗng nhìn ra trong đám lông trắng đó tỏ ra ghét bỏ.
Cậu không quan tâm, mặt úp vào bụng thỏ trắng dụi dụi.
Ban đầu nó còn giãy dụa, khúc sau như chịu thùa mà buông xuôi, mềm oặt.
Cái cảm giác mềm mềm này khiến Trần Phong ngứa răng muốn cắn một cái: “Trời ơi, mềm quá, thơm quá, đáng yêu quá.”
Vốn con thỏ đã buông xuôi, nó nghĩ chắc cậu hít thỏ cho đã rồi sẽ tha ai dè Trần Phong bỗng ngẩng đầu lên.
Trong tròng mắt màu đỏ của thỏ, con người trước mắt ngày càng phóng to, cái miệng nhạt màu hé to ra ngoặm luôn cái đầu thỏ.
Mười phút sau, Trần Phong vui vẻ ngồi dậy để lại con thỏ nằm bơ phờ trên giường, cậu còn ra vẻ sửa soạn cổ tay dù bản thân mặc áo cộc.
Nói: “Tắm rửa sạch sẽ, tí tôi sẽ tìm em.”
Ra khỏi phòng, cậu che miệng cười hí hí.
Bé thỏ nằm trên giường một lúc rồi lạnh lùng ngồi dậy, cái miệng nhỏ hé ra: “Quang não, mở cuộc trò chuyện.”
Trước mặt nó liền xuất hiện một khung trò chuyện hình vuông, bên trên có các hình đại diện cùng tên bên cạnh.
A Diệp dùng ý thức chọn nhóm chat có hình đại diện vương miện có năm cây kiếm đâm xuyên qua vương miện.
Trong nhóm, thuộc hạ của hắn ai cũng nhắn tin hỏi hắn thế nào rồi.
Hắn dùng giọng nói để gửi: “An toàn, báo với quốc vương. Tạm thời tôi sẽ không quay lại, công việc gửi tới ta.”
Thấy A Diệp nhắn thì chỉ có vài người trả lời, mấy người khác chắc đang huấn luyện sáng rồi.
[Phó nguyên soái - Khắc Lộ: @Nguyên soái - Đa Nạc Tha A Diệp, ngài đang ở đâu ạ?]
Hắn định gửi định vị thì chợt nhớ lại tin đồn giữa tên nhóc kia và phó nguyên soái thì dừng lại.
[Nguyên soái - Đa Nạc Tha A Diệp: Khi cần tôi sẽ nói, tôi sẽ dưỡng thương tại đây. Có việc gấp thì gọi.]
Rồi A Diệp không quan tâm nữa, báo bình an với gia đình rồi mở tài liệu ra xử lý.
--
Bên kia, Trần Phong đi ra khỏi phi thuyền, nó dừng cạnh căn nhà mà cậu mua.
Cậu quét mặt ở cổng rồi đi vào, căn nhà khá to đặc biệt là sảnh, đủ để cho ba mươi bốn mươi người ngồi.
Nhà chắc để lâu rồi, có bụi bẩn trên các bức tường cùng màng nhện ở góc tường.
Đối diện có hai lối vào, bên trái là lối vào không có cửa, bên phải là cầu thang đi lên trên.
Trần Phong đi qua bên trái, là một căn phòng trống khá rộng, nấu ăn ở đó cũng được, đục cái lỗ cho thoáng khí cũng được.
Cậu đi lên cầu thang, phần này thì hơi hẹp, hai bức tường cách nhau cỡ một trăm xăng ti mét.
Hai bên tường có các cánh cửa so le với nhau, cộng lại được năm phòng, bốn cái hai bên tường, một cái ở cuối hành lang.
Trần Phong đi qua các phòng, đa số đều giống nhau, phòng nào cũng có một giường một đèn, bàn ghế, nhìn trông cũng khá rộng.
Riêng phòng cuối hành lang thì lớn hơn chút, ngoài ra còn có hai phòng khác nhỏ hơn một chút.
Đa số những phòng này đều có bụi bặm, mùi không thơm lắm.
Trần Phong mở quang não, chọn dịch vụ dọn nhà AI, giá dọn một căn bụi bặm chỉ một trăm ngàn, còn kèm theo dịch vụ khuyến mãi một trăm năm mươi bao gồm dịch vụ dán tường.
Có mấy cái dán theo chủ đề, cậu mua một bộ giấy dám màu đỏ nhạt phối với màu be cho phòng ngủ chính còn màu xanh dương với trắng cho các phòng phụ.
Cậu còn mua chăn gối, gấu bông cho mình với một bộ y chang nhưng dạng mini cho thỏ của mình.
Hiện tại là mười một giờ, bây giờ bật livestream nói chuyện với mọi người một chút rồi nấu bữa trưa.
“Quang não, bật livestream.”
Đợi mắt xem được tầm một hai ngàn người rồi cậu mới cười nói: “Chào mọi người, lại là tui đây, nghỉ giải lao xong rồi, chúng ta quay lại chủ đề chính thôi. Mọi người nhìn này, đây là nhà của tui.”
[L1: Chào bé đáng yêu.
L2: Lần này ăn gì nhể?
…
L20: Uầy, nhà của ẻm đây hả, to phết.
L21: Sạch ghê, bây giờ làm gì.
….]
“Nảy tui mới dọn sơ qua rồi, giờ mình chọn nội thất nha.”
Camera chuyển hướng qua phía căn nhà, Trần Phong cởi dép ra để một chỗ rồi đặt mông ngồi xuống.
Cái tay thon dài chỉ chỉ căn nhà: “Đây, tui dự định như này. Căn nhà này chia là đôi đi, bên phải tui sẽ mua bàn ghế cho khách ngồi ăn. Bên trái tui sẽ xây cao lên một chút, xây thêm bậc thang cho mọi người đi lên. Bên ngoài thì tui sẽ xây theo rào chắn để người bên ngoài không nhìn vô được, nếu ai ngại thì có thể lên đó ngồi.”
Trần Phong tải một trang web nhìn khá uy tín, cậu nói sơ qua về yêu cầu của bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-thanh-the-than-toi-livestream-ban-tra-sua&chuong=7]
Tiền chi ra cũng khá lớn nên sau khi thanh toán, người từ tinh cầu khác gần đây nhất được vận chuyển luôn qua đây.
Người đến là một chàng trai khá vạm vỡ, cái đuôi màu đen trắng ở đằng sau lắc qua lắc lại.
Không biết thuộc giống gì.
[L1007: Ây trai đẹp.
L1008: Nhìn cái đuôi kìa, thuộc giống gì ta.
L1009: Chắc là husky, mặt trông ngô ngố vậy không giống sói đâu.
…]
Trần Phong lại gần chào hỏi, đưa tay ra bắt: “Chào anh, anh đến xây nhà đúng không?”
“Đúng đúng, chào cậu, tôi là Lê Vân Khôi, 32 tuổi, thuộc chủng tộc husky.”
Cậu có hơi bất ngờ, nhìn người này trẻ mà cũng ba hai tuổi rồi. À quên ở năm này, người ta trưởng thành năm ba mươi tuổi rồi.
Tính ra giờ cậu còn là thiếu nhi nhờ, hèn chi cậu là con trai mà cứ được gọi là bé.
“Chào anh, em là Trần Phong, năm nay 18 tuổi, thuộc chủng tộc mèo cam.”
“Oa em còn nhỏ vậy sao không ở nhà với gia đình mà ra đây?”
“Em cãi nhau nhỏ với gia đình nên ra đây lập nghiệp ạ.”
“Cãi gì thì về nhà xin lỗi đi, không ai thương mình bằng gia đình đâu.”
Hai người làm quen sơ qua rồi vô việc làm, Trần Phong thì ngồi xuống quay qua với camera nói: “Ok bây giờ chúng sẽ thiết kế quán ăn nhưng mà tui thì không có khiếu thiết kế, mọi người có biết ai thiết kế thương hiệu ok không?”
Bình luận nghe vậy thì nhao nhao lên.
[L1780: Tui biết nè bé ơi.
L1781: @Vũ Vân Lam được không? Mình thấy chị gái này làm cũng đẹp lắm.
L1782: @Lousi, chị nhà tui cũng làm đẹp lắm nè, vẽ được nhiều mãng luôn.
L1783: Ủng hộ chị Lam.
…]
Thấy mọi người đề cử vài người, Trần Phong lựa hai người được đề cập nhiều nhất thử.
Cậu bấm vào Vũ Vân Lam, nó hiện ra như trang cá nhân giống facebook.
Trên trang cá nhân người này có khá nhiều tác phẩm, đẹp thì đẹp thật.
“Logo người này làm khá đẹp nhưng tinh xảo với hiện thực quá, không phải gu tui.”
Rồi cậu thoát ra, chọn người tên Lousi.
[L1893: Vãi, Vũ Vân Lam làm đẹp vậy còn chê.
L1894: Người ta lại mà thèm nhỏ này đặt.
L1895: Đúng rồi, mấy đứa khác sao bằng chị Lam của tụi tui.
L1896: Sao lại có mấy thành phần thiểu năng vậy nhỉ.
L1897: Đẹp mà không hợp gu thì tìm người khác thôi, cần gì phải xoắn.
L1898: Thật bọn này bị gì ấy.
L1899: @L1898 trung bình một người nổi tiếng sẽ có một bãi như vậy.
…]
Trang cá nhân của Lousi thì cũng có các tác phẩm như vậy nhưng phong cách đa dạng hơn với nét vẽ cũng khác. Người này phong cách thiên hướng dễ thương ngọt ngào, hình ảnh logo cũng muôn màu muôn vẻ, nhân vật chibi khá đáng yêu.
“Người này vẽ cũng đúng gu tui mọi người ạ nhưng mà tui thích phong cách kinh dị xíu. Để xem xem bạn này có nhận yêu cầu như vậy không.”
Trần Phong nhắn tin cho Lousi trước mặt mọi người: Chào bạn, mình muốn đặt làm logo. Yêu cầu của mình có hơi rắc rối, mình làm quán ăn nên muốn làm logo thương hiệu cho quán. Mình muốn bạn vẽ nhân vật chibi một nam và một bé thỏ kiểu dễ thương nhưng tui muốn phong cách kinh dị á.
“Ok, trong lúc chờ thì chúng ta mua nền lát gạch trước nhé.”
Cậu mở shoppe ra, chọn nền gạch thì chọn loại gỗ đỏ nhạt, yêu cầu lắp hết cả sảnh chính với phòng nấu ăn, cứ đặt hết rồi khi nào xây xong thì mới lắp sàn vô.
“Mấy miếng dán tường thì chọn mấy loại chất lượng cùng màu với sàn rồi dán lên, nhìn riêng thì chán nên đợi dán xong tui sẽ thuê người vẽ hình lên tường.”
[L2317: Chán quá đi.
L2318: Ngáp lên ngáp xuống đây này.
L2319: Tui vừa làm việc vừa coi livestream nò.
L2320: Tui cũng vậy nè, cũng vui vui.
…]
“Được rồi mọi người, hiện tại là mười hai giờ ba mươi. Chúng ta nấu sơ sơ cơm trưa ăn rồi đi ngủ chứ nhể.”
[L3000: Tỉnh cả người, chỉ chờ khúc này thôi đó.
L3001: Từ khi ăn đồ ăn bé này, dịch dinh dưỡng chán hẳn.
L3002: Aaa đói quá, trưa ăn gì đây.
…]
Trần Phong đứng dậy, bước vào phi thuyền: “Bữa này nấu đại đại đi, ngủ trưa không nên ăn quá no.”
Cậu đi vào khoan bếp, chia camera ra làm đôi, một bên là quay mặt cậu, một bên là góc nhìn của đôi mắt.
“Bữa này chúng ta chỉ ăn cơm, đậu khuôn rán, thịt luộc chấm mắm tỏi thôi.”
Chợt Trần Phong nhớ ra bữa này chưa có rau nên gọi cho Lâm Kiến Quốc: “Chú ơi, chú rửa bốn bó rau giống hồi sáng rồi tí mang qua đây nha.”
Thật ra rau xà lách hợp để ăn cuốn hơn là ăn với cơm nhưng mà người Việt Nam mà, thiếu màu xanh là không được rồi.
Trần Phong lấy từ trong tủ lạnh một tản thịt để trên thớt, cắt làm đôi rồi thái thành từng miếng nhỏ.
Mà thịt thì có hơi nhiều, cậu ngẫm nghĩ một chút rồi nói với mọi người: “Mọi người ơi, có ai đang bị chứng rối loạn tinh thần nặng thì nhắn tin cho mình kèm hình nhé. Mình sẽ gửi món ăn cho mọi người, sẽ kèm theo phí nhưng tùy hoàn cảnh mọi người nha.”
Mọi người thấy vậy thì đổ xô nhắn tin vào trang chủ của Trần Phong, cậu ra lệnh với quang não.
“Những tin nhắn nào chỉ xin mà không có lý do hình ảnh hay video rõ ràng thì trực tiếp lọc ra.”
“Ok mọi người, hồi sáng lo cái nhau nên nấu ăn không có giảng giải cho mọi người nghe. Đây là thịt heo luộc, nữa nạc nữa mỡ ăn rất ngon. Ăn xong còn dư để tủ lạnh sẽ để được lâu hơn, món thịt này chấm với mắm tỏi là nhức nách.”
Sau khi cắt xong thịt, cậu cất thịt vô hộp cho gia đình, bỏ ra 1 dĩa đầy để cậu với chú Lâm cùng ông anh xây nhà kia ăn.
Còn lại số thịt thì Trần Phong bật tin nhắn lên, lọc được hàng tá người thì còn hai người thôi. Trong đó bao gồm Lilian, người giống hồi sáng. Người còn lại thì là hai anh em nhà nghèo, nhìn khung cảnh đằng sau như đang ở khu ổ chuột vậy.
Quang não thì đa số ai cũng được cấy vào người từ khi sinh ra nên những phần mềm này đều miễn phí với lại thằng bé kia đang ngồi tuyệt vọng nhìn anh trai mình sắp phát nổ vì chứng rối loạn tinh thần lực.
Cậu nhóc vô tình lướt trúng lives Trần Phong khi người bên cạnh đang xem, cậu nhóc cũng muốn thử mà gửi yêu cầu cho cậu.
Trần Phong chia phần thịt còn lại ra hai phần, lúc này cậu mới nhớ bản thân quên nấu cơm rồi.
“Tui quên nấu cơm rồi, giờ vo gạo rồi nấu thôi, chờ cơm chín thì hơi lâu một chút.”
Sau khi bấm nút nồi cơm, Trần Phong mở tủ lạnh lấy bốn miếng đậu khuôn ra.
Cậu xé bao bì hết ra, đổ ra thớt nói: “Đây là đậu khuôn, món này mềm mịn, vị thanh mát, nhàn nhạt có chút béo. Ăn chậm, thưởng thức sẽ cảm thấy cái ngon của nó.”
Trần Phong lấy chảo ra, cầm hủ mỡ ở góc bếp mở ra, để được vài tiếng, mỡ heo nữa đã đông lại rồi. Cậu nháy mắt với mọi người:
“Món này mình làm hồi sáng, lúc đó lo cãi nhau nên mọi người không biết cách làm. Thôi thì coi như đây là bí quyết món ăn của tui nha.”
[L4444: Ủa ờ ha. Có ai nhớ ẻm làm này như nào không?
L4445: Có ai nhớ đâu.
L4446: Khúc đó ai cũng chăm chăm cãi nhau, hóng chuyện thôi, có quan tâm ẻm làm gì đâu.
L4447: Mà góc quay cũng là mặt ẻm, chẳng thấy gì.
…]
Trần Phong lấy muỗng múc một ít ra bỏ vào chảo rồi bật lửa nhân tạo lên làm tan mỡ.
Đậu khuôn cậu cắt ra làm nhiều miếng nhỏ rồi bỏ vào chảo dầu vang ra tiếng xèo xèo.
Đang làm thì Trần Phong bỗng nghĩ đến món đậu khuôn nhồi thịt với nấm, ăn cũng ngon mà giờ thì lười làm qua, thôi tối rồi làm.
Trong lúc chờ rán đậu, cậu lấy hũ đựng nước mắm tỏi làm còn dư ra, múc một ít ra bốn hủ nhỏ. Nước chấm này ăn xong còn lưu hương trong miệng nhiều, cảm giác không thích lắm.
Thật ra cậu muốn chấm tương ớt hơn, nhưng thịt luộc thì nên đi kèm cùng nước mắm tỏi, đậu khuôn với tương ớt cũng ngon.
Không biết hiện tại có tương ớt chưa, nếu chưa thì chiều đi kiếm nguyên liệu rồi làm vậy.
Đậu khuôn rán cũng chín rồi, gắp ra để ráo dầu nhưng cơm còn chưa chín nữa nên đi vô phòng ngồi chờ.
Trần Phong vừa ôm thỏ vừa tám chuyện với mọi người.
[L6784: Khi nào thì xây xong quán?]
“Cái này chắc cũng tầm hai ba tuần, dù sao cũng phải tìm kiếm nguồn nhập nguyên liệu các thứ. Tui cũng phải lựa chọn món ăn cho quán của mình nữa, đủ thứ á.”
[L6945: Nếu quán ổn định thì bé có định mở thêm chi nhánh không?]
“Nếu quán ăn này buôn bán ổn, có tiền thì tui sẽ mở thêm chi nhánh.”
[L7885: À đúng rồi, nguyên hình của bé là con gì vậy?
L7886: Tui cũng thắc mắc lắm.
…]
Cậu nhe răng cười: “Mọi người đoán thử xem.”
[L7999: Chim hả?
L8000: Khó nhe, chó hả, nết ẻm có vừa đâu.
L8001: Bây ngố quá, gia đình ẻm đa phần là mèo mà. Ẻm cũng phải là mèo chứ.
…]
Trần Phong cười: “Chuẩn rồi.”
Sau đó cậu nhắm mắt lại, tập trung nghĩ biến hình biến hình. Rồi bùm một cái, một bé mèo cam xuất hiện trong khung hình.
Cậu đi đến trước gương ngắm bản thân, ủa sao lại là mèo con vậy nhỉ, cũng mười tám tuổi rồi còn gì.
Kệ đi, trông đáng yêu mà.
Bé mèo con nhìn về phía camera, nháy mắt với mọi người, nằm xuống ngửa cái bụng lên: “Meo meo meo meo.”
[L8025: Ỏ, đáng yêu dữ vậy.
L8026: Trời ơi, là một bé mèo cam xinh xắn.
L8027: Cưng quá đi.
L8028: Bảo bối, lại đây cho dì thơm miếng nào.
L8029: Hèn chi ẻm nghịch dữ vậy, thì ra là mèo cam.
…]
Trần Phong nhảy lên giường đứng bên cạnh thỏ trắng, cái đuôi ve vẩy thể hiện tâm trạng rất tốt.
“Thỏ bữa mình nhặt nè mọi người, ẻm tên Bông Tuyết á.”
Bông Tuyết đang nằm nhắm mắt, cậu cúi người, chân cong lại lấy sức nhảy.
Một phát vồ tới, Bông Tuyết dường như cảm nhận được nguy hiểm mà bật người lên cao, mèo cam vù một cái vồ hụt.
Khung cảnh này khiến mọi người phải bật cười.
[L8188: Trời ơi, coi kìa.
L8189: Đáng yêu quá đi, hai cục lông xù.
L8190: Hai bé lại đây cho dì vuốt cái nào.
…]
Trần Phong vồ hụt, quay qua ôm chặt lấy thỏ trắng rồi nhe răng ra kêu meo meo, không biết đang nói gì.
Cơ thể Bông Tuyết còn to hơn cả của cậu, nó dùng sức một chút cái là đè lại được cậu.
[L8764: Thỏ: Em muốn đè ai?
L8765: Quá trời quá đất rồi.
L8766: Ẻm bị một con thỏ đè xuống rồi.
L8767: +1 vote ăn thịt thỏ.
L8768: Không biết ăn nó thì có vị gì.
L8769: Trời ơi, nhỏ phía trên bị gì vậy.
L8770: Thỏ dễ thương vậy mà ăn.
L8771: Này này này, tui cũng là thỏ đấy.
L8772: Tui còn là heo đây này mà bây còn ăn ngon.
L8773: Ủa vậy nảy bà có ăn thịt heo không bà?
L8774: Có chớ.
L8775: Ewwww.
L8776: Ghê quá, đồng loại mà cũng ăn.
L8777: Rãnh thì đọc thêm sách đi, bọn mình là sinh vật cấp cao, chúng ta chỉ có liên đới với động vật một xíu thôi. Về cơ bản dựa vào tính cách, thuộc tính con người có tương đồng với động vật, chúng ta sẽ tiến hóa thành động vật đó. Chứ không có phải con người với động vật ấy ấy với nhau rồi sinh ra mấy lứa như mình đâu.
L8778: Ủa vậy là mình vẫn có thể ăn thịt hả?
L8779: Đúng rồi.
L8980: Hợp lí hợp lí, ăn thịt thỏ đi.
L8781: Ê, tui nhớ ông là thú nhân thỏ phản đối hồi nảy ấy nha.
…]
Trần Phong lơ đãng đọc bình luận mà không nói nên lời, thấy mình mãi vẫn không đè lên được nên quyết định chơi xấu, biến lại thành người.
Cậu đè lại Bông Tuyết, rồi dưới ánh mắt của thỏ trắng cùng hàng ngàn người đang xem livestream mà há to miệng ngoặm đầu nó.
Bông Tuyết: ???
Mọi người: ???
[L9134: Trời ơi, ăn thiệt hả?
L9135: Tui nói ăn thì cũng đừng ăn sống chứ.
L9136: Nhân tính đâu? Thú tính đâu? Sao ăn trực tiếp thế?
L9137: Ăn gì mà ăn, mấy nhỏ nghiền động vật thuần chủng hay như vậy nè.
L9138: Hú hồn.
…]
Trần Phong thơm vào miệng Bông Tuyết, ôm thỏ trắng một lúc rồi đứng dậy chỉnh lại quần áo cho tử tế.
Bá đạo nói với Bông Tuyết như hồi nảy: “Tắm rửa cho thơm tho đi, tối nay tôi sẽ đến.”
[L9152: Trời ơi, tui cười gần chết.
L9153: Gì vậy trời, cái này nó quen quen sao á.
L9154: Mấy đứa này đáng yêu quá trời.
L9155: Coi mấy này giải trí ghê.
…]
Cậu ra lấy đồ ăn, cơm đã chín rồi. Cậu như thường lệ bày đồ ăn ra, xếp đồ cho mọi người rồi chuyển phát đi mới gọi Lâm Kiến Quốc qua ăn.
“Anh Khôi ơi, anh xong chưa?”
“À anh sắp xong rồi.”
“Em mới nấu cơm xong, anh dừng tay ra ăn cơm với em đi.”
Lê Vân Khôi bất ngờ, cái tay đầy bụi gãi gãi tóc: “Hay thôi ạ, đồ ăn thì anh không thích một chút.”
Cái này thì cậu hiểu, dù sao các món ăn ở hiện tại không quá ngon. Độ dinh dưỡng cũng không bằng dịch dinh dưỡng nữa nhưng nó sẽ áp chế được một ít chứng rối loạn tinh thần lực.
Trừ khi không áp chế được mới gượng phải ăn thôi chứ vị dở như vậy, ai mà muốn ăn.
“Anh cứ yên tâm, đồ ăn ngon lắm.”
Thấy Trần Phong nhiệt tình như vậy, Lê Vân Khôi cũng không tiện từ chối nữa nên đành nhắm mắt ăn tạm vậy.
Hai người hội tụ với Lâm Kiến Quốc, chào hỏi rồi ăn cùng nhau.
Ban đầu Lê Vân Khôi không có chút cảm xúc nào, chỉ có thể nhắm mắt ăn tạm nhưng sau khi ăn thì lại gắp lia lịa.
Ăn xong, Trần Phong để Lê Vân Khôi xây tiếp còn cậu thì ôm thỏ về phòng đi ngủ.
--
Sau khi ngủ dậy, Trần Phong nhìn đồng hồ, hiện tại là mười lăm giờ mười phút, còn lâu mới đến giờ cơm.
Cậu vuốt lông thỏ rồi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định sẽ đi tham quan xung quanh rồi làm quen với hàng xóm.
Dù sao khu này cũng ít người sống, lại nằm gần biên giới nên các nhà đều nằm sát nhau cho dễ sống.
Trần Phong kiếm một cái áo có thể đựng động vật được, là loại áo may thêm một lớp áo chồng lên rồi đục thêm vài lổ tròn cho thú cưng để vô.
Trước khi ra ngoài, cậu lướt trên shoppe vài đơn hàng. Tìm mũ đội đi nắng, mua một cái thông dụng rồi đặt hai cái cho cậu với Bông Tuyết.
Cậu ngẫm nghĩ một chốc rồi đặt thêm một bộ màu nước chống trôi, có thể lưu lâu dài, tô được nhiều chất liệu khác nhau.
Hàng có sẵn nên được giao trong phút chốc sau khi thanh toán.
Trần Phong mặc áo, đội mũ rồi nhét thỏ vào túi trước ngực rồi mới bật livestream lên: “Xin chào mọi người, hiện tại còn sớm nên chúng ta sẽ đi khám phá xung quanh nha.”
[L1: Úi cái gì đây, tui đang nằm chơi chơi bỗng có hai cục cưng ập vào mặt.
L2: Hai đứa nhỏ này xinh xắn quá đi.
L3: Con trai thì phải đẹp trai chứ.
L4: Ẻm còn lâu mới trưởng thành, mặt non nớt thế kia, không xinh chứ gì nữa.
L5: Đúng rồi, anh em ơi. Tui muốn kiếm một anh bạn trai có công việc ổn định, khoảng 50-100 tuổi, cao trên 1m8. Yêu nhau đẻ ra một nhóc con xinh xắn (ưu tiên thú nhân thỏ, từ chối giống loài ăn thịt động vậy nhỏ như báo, sói,…)
L6: Tui đủ tiêu chí nè, 60 tuổi, 1m85, ăn chay.
L7: Tốt, kết bạn đi.
L8: Ok.
L9: Mà anh là thú nhân gì?
L10: Hổ á.
L11: Ủa anh là động vật lớn đồ mà.
L12: Cô thỏ ơi, chấp nhận anh hổ đi, người ta dù sao cũng ăn chay mà.
L14: Đúng rồi, giờ này ai ăn thịt thú nhân nữa.
L15: Ủa tự dưng cái lives này thành show tuyển vợ vậy.
L16: Kkkk, chủ phòng lives này rãnh thì mở thêm chương trình ghép đôi đi.
…]
Trần Phong vừa đi vừa đọc bình luận, nhìn bên ngoài đã xây xong rồi, tường cũng được dán xong rồi.
“Xây thêm bật đã xong rồi, giấy cũng được dán lên tường rồi thì chúng ta chỉ cần mua bàn ghế rồi thuê người trang trí họa tiết trên tường thôi.”
Giờ hơi nóng, cậu ngồi luôn xuống đất dựa vào tường luôn cho mát.
“Chúng ta lựa bàn ghế trước nhé mọi người, à chén, đũa, bát các thứ nữa nhưng mà để tối đi ha.”
Trần Phong mở shoppe ra, tìm mua bàn ghế bán theo bộ. Cậu đưa hai tay chỉ này kia trong căn nhà.
“Phía bên tay phải, mình sẽ xếp bàn ghế, ba cái bàn nhỏ đủ bốn người ngồi với một cái bàn dài cho nhóm nhiều người. Nên đặt bàn gỗ hay bàn gì mọi người nhỉ?”
[L97: Bàn nhựa đi.
L98: Nhìn sến lắm.
L99: Bàn pha lê trong suốt đi.
L100: Nhìn nó sang nhưng mà không hợp với phong cách quán đâu.
L101: Bàn gỗ đi.
…]
Cậu tham khảo vài mẫu rồi quyết định chọn bàn ghế gỗ, chén đũa các thứ thì tối nghiêng cứu sau.
“Tiếp theo là trang trí tường nha, tôi thì đã có ý tưởng trước rồi.”
Trước tiên Trần Phong yêu cầu mở trang tra cứu ra rồi gõ: “Những món ăn Việt Nam.”
Kết quả tra ra thì không phải mấy món Việt Nam, chủ yếu là các món ăn nước khác nhưng số lượng cũng ít đến ngạc nhiên.
Lục mãi mới thấy vài món ăn phổ biến như bún bò, phở, bánh mỳ, bún riêu cua, cà phê. Chỉ có từng đó nên cậu tải xuống rồi lên trang web tìm một nhóm vẽ hợp ý.
Sau khi đặt lịch vẽ, đưa địa chỉ rồi bàn bạc về hình muốn vẽ, Trần Phong gửi ảnh các món ăn rồi nói thêm yêu cầu.
“Mấy hình tôi mới gửi sẽ vẽ ở trên, ở dưới tôi có một yêu cầu khác. Ở dưới bức tường có mái nhà tranh, thềm lát đá đỏ, trên sân có mấy đứa trẻ, hai ông bà cụ cùng vài người lớn. Các món ăn kia thì vẽ tách ra xíu, không cần lấp hết tường, đợi có nhiều món khác thì sẽ vẽ thêm.”
Người ta đồng ý, hẹn lịch đến vẽ, vì ở tinh cầu D-38. Cách xa với tinh cầu trung tâm nên đến cần thời gian nhiều.
Ngoài ra, Trần Phong còn đặt thêm bàn ghế, một cái bàn dài rồi đĩa, chén, bát các thứ, miễn là bát đĩa dụng cụ nấu ăn, đựng đồ ăn đều mua một lượt.
Ban đầu cậu định làm theo mô hình buffe nhưng vẫn chưa tìm được nguồn nguyên liệu lâu dài với cần nhân công. Khách hàng thì chưa biết ra sao nên cứ từ từ rồi tính, khách đến thì bán vậy.
Xong việc, Trần Phong đứng dậy đi ra ngoài: “Giờ chúng ta đi khám phá xung quanh nhé.”
Xung quanh có bốn năm căn nhà nhỏ, đất thì nhiều mà nhà thì ít, cây cối quanh đây lại khá rậm rạp.
Trần Phong đi dạo quanh mấy căn nhà cũng gặp một người, là một cô gái trông khá gầy, hai cái má hóp lại nhìn như bị suy dinh dưỡng vậy.
Cậu thấy thì lại gần chào hỏi, người này trông chắc ngang tuổi cậu, xưng bạn bè vậy.
“Chào bạn.”
Bị chào hỏi, cô gái giật mình nhìn cậu, thấy cậu có vẻ vô hại mới gật đầu đáp lại.
“Mình là Trần Phong, mới chuyển đến đây, bạn tên gì?”
Người phụ nữ này khá rụt tè, có vẻ không muốn nói chuyện với cậu lắm nhưng mà vì phép lịch sự nên mới trả lời: “Tôi là Linh, nhà bên kia.”
Ồ cách nhà cậu một căn.
“Ò nhà mình kia kìa, mình mười tám tuổi, cậu mấy tuổi rồi.”
“Hơn cậu hai tuổi.”
“Em mới chuyển đến đây nên không biết gì nhiều, em hỏi đường ở đây được không? Có khu nào nguy hiểm không?”
Linh cũng chỉ sơ qua cho cậu về mấy khu gần đây rồi mới tách ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận