Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tuyệt Thế Thần Y

Muốn Đứng Vững – Tâm Phải Cứng

Ngày cập nhật : 2025-04-29 21:06:20
Vụt ——

Diệp Thu như một con ngựa hoang thoát cương, lao đến tóm chặt cổ Quách Thiếu Thông.

“DÁM LĂNG MẠ MẸ TAO? MÀY MUỐN CHẾT À?!” – Anh gầm lên đầy phẫn nộ.

Tiền Tĩnh Lan là người thân duy nhất của anh trên đời, anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm nhục mẹ mình.

“Bốp!”

Quách Thiếu Thông đá mạnh vào bụng Diệp Thu, nhưng không làm anh buông tay.

Ngược lại, lực tay của Diệp Thu càng siết chặt, khiến hắn không tài nào phản kháng nổi.

“Diệp Thu, có bản lĩnh thì mày bóp chết tao luôn đi!” – Quách Thiếu Thông gào lên.

“Mày nghĩ tao không dám chắc?!” – Diệp Thu bóp mạnh hơn, khiến mặt hắn đỏ bừng, thở không ra hơi.

Trương Lệ Lệ hoảng hốt la lên:

“Diệp Thu, mau buông tay ra! Anh đừng làm hại đến Thiếu Thông!”

“CÚT!” – Diệp Thu gầm lên, trong mắt anh, Trương Lệ Lệ và Quách Thiếu Thông chẳng khác gì rác rưởi.

“Anh… anh…” – Trương Lệ Lệ tức giận đến phát run, vội quay sang cầu cứu Tiền Tĩnh Lan:

“Dì à, mau can anh ấy lại! Nếu Thiếu Thông mà xảy ra chuyện, Diệp Thu sẽ phải đền mạng đó!”

Tiền Tĩnh Lan lúc này cũng bừng tỉnh, vội túm lấy cánh tay con trai:

“Tiểu Thu, mau buông tay! Làm thế này con sẽ hối hận không kịp!”

“Mẹ, hắn dám làm nhục mẹ, con không thể tha cho hắn!” – Diệp Thu kiên quyết.

“Không! Không phải đâu! Là… là mẹ tự nguyện mà… Bác sĩ Quách không làm gì mẹ cả… Con nghe lời mẹ, mau buông tay đi…”

“Con không buông!” – Diệp Thu nghiến răng.

Tiền Tĩnh Lan lo đến phát khóc, nghẹn ngào nói:

“Tiểu Thu… ngay cả lời mẹ mà con cũng không nghe sao?”

Diệp Thu quay đầu lại, thấy nước mắt trong mắt mẹ mình đã trực trào ra.

Trái tim anh run lên, cuối cùng đành miễn cưỡng buông tay.

“Khụ… khụ…” – Quách Thiếu Thông ho sặc sụa một lúc mới lấy lại hơi thở, nét mặt âm trầm:

“Bà già, bà thấy rồi chứ? Giữa thanh thiên bạch nhật, con trai bà muốn giết tôi đấy! Loại người như vậy còn xứng ở lại bệnh viện sao?!”

Trương Lệ Lệ cũng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thu, lớn tiếng nói:

“Diệp Thu, anh to gan lắm rồi đấy! Thiếu Thông mà cũng là người anh dám động vào sao? Mau xin lỗi anh ấy ngay!”

“Xin lỗi cái con khỉ!” – Diệp Thu quát lại, ánh mắt lạnh lùng:

“Mẹ tôi đối xử với cô thế nào, tự cô rõ nhất. Vậy mà hôm nay cô dám cùng Quách Thiếu Thông sỉ nhục mẹ tôi, cô còn xứng là người sao?!”

“Tôi không có sỉ nhục dì! Không tin thì hỏi đi!”

Tiền Tĩnh Lan vội vàng can ngăn, nhẹ giọng nói:

“Tiểu Thu, Lệ Lệ không làm gì mẹ cả… là mẹ tự nguyện.”

“Mẹ…”

“Diệp Thu, mày nghe thấy chưa? Tao không ép bà ta, là chính bà ta tự quỳ!” – Quách Thiếu Thông hậm hực – “Mày lại dám động vào tao… chuyện này chưa xong đâu!”

Diệp Thu định nói tiếp thì…

Tiền Tĩnh Lan kéo con trai ra sau lưng, liên tục cúi đầu, khẩn khoản:

“Bác sĩ Quách, xin lỗi cậu… thật sự xin lỗi…Tiểu Thu lúc nãy không hiểu chuyện, tưởng tôi bị xúc phạm nên mới mất kiểm soát, mong cậu rộng lượng bỏ qua cho.”

“Đây là chút tiền… coi như bồi thường tổn thất tinh thần của cậu…”

Tiền Tĩnh Lan run rẩy lấy ra 1.000 tệ, cúi gập người, hai tay dâng lên trước mặt Quách Thiếu Thông.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tuyet-the-than-y&chuong=10]


Bốp!

Một cú tát giáng thẳng vào mặt bà.

“Bác sĩ Quách, sao… sao cậu…”

Bốp!

Lại thêm một cái tát vang dội!

“Từng này tiền? Bà tưởng tôi là ăn mày à?”

Quách Thiếu Thông vênh váo ngạo nghễ, cười nhạo:

“Bà già, tôi nói cho bà biết — cho dù bà đưa tôi một triệu, tôi cũng không tha cho thằng con bà!”

“Dám đánh mẹ tao… Tao thấy mày sống chán rồi!” – Diệp Thu siết chặt nắm đấm, gương mặt tràn đầy phẫn nộ, định lao lên liều mạng.

“Tiểu Thu! Đừng làm càn!” – Tiền Tĩnh Lan cố sức kéo tay con trai.

“Mẹ! Thằng khốn này quá đáng quá rồi! Trước mặt con mà nó còn dám động vào mẹ, con hôm nay nhất định phải…”

“Im miệng!” – Tiền Tĩnh Lan quát lớn, rồi cố gượng cười, cúi đầu nói với Quách Thiếu Thông:

“Bác sĩ Quách, thật sự xin lỗi… Để tôi về dạy bảo lại thằng bé, hôm khác tôi sẽ dẫn nó tới tận nhà xin lỗi cậu.”

Tiền Tĩnh Lan lòng đầy nhục nhã, nhưng vì tương lai của con trai, bà cam chịu tất cả.

Sợ Diệp Thu lại kích động, bà kéo anh rời đi, muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Nhưng ngay lúc hai mẹ con vừa quay lưng đi, Quách Thiếu Thông bất ngờ nhặt một viên gạch trong bồn hoa, đập mạnh vào lưng Diệp Thu từ phía sau.

Rắc!

Viên gạch vỡ vụn thành hai mảnh.

Quách Thiếu Thông trợn tròn mắt, thầm nghĩ:

“Tên này… chẳng lẽ luyện Thiết Bố Sam rồi sao? Sao chẳng hề hấn gì cả?!”

Còn trong lòng Diệp Thu, cơn giận như muốn nổ tung.

Cú đánh vừa rồi nếu trúng vào đầu, anh có thể đã mất mạng.

Ngay khoảnh khắc đó, câu nói của Lâm Tinh Chí vang vọng trong đầu anh:

“Muốn đứng vững, tâm phải đủ cứng.”

Diệp Thu xoay người lại, trong tích tắc tóm lấy cổ họng Quách Thiếu Thông.

Trước khi hắn kịp phản ứng, anh nhấc bổng hắn lên, ném mạnh xuống đất!

Bộp một tiếng!

Đầu Quách Thiếu Thông va vào nền xi măng, máu trào ra tức thì!

Cảnh tượng đó khiến Trương Lệ Lệ đứng bên hoảng sợ đến đờ người.

Quách Thiếu Thông cao mét chín, nặng gần 100kg, vậy mà Diệp Thu lại nhấc bổng hắn lên như xách một con gà, không tốn chút sức nào.

“Sức lực của anh ta… sao lại khủng khiếp đến vậy?!”

Trương Lệ Lệ sững sờ, chưa kịp can ngăn, thì đã nghe thấy Diệp Thu lạnh lùng nói:

“Chị Lâm nói đúng. Ngựa hiền thì bị cưỡi, người hiền thì bị bắt nạt. Tôi nhịn anh hết lần này đến lần khác, và đổi lại là sự lấn tới không ngừng của anh. Tôi nhớ rõ ràng…Vừa rồi anh dùng bàn tay nào đánh mẹ tôi?”

Diệp Thu khóa ánh nhìn vào tay phải của Quách Thiếu Thông.

“Mày… mày định làm gì?” – Quách Thiếu Thông gầm lên –
“Dám động vào tao… Mày muốn chết hả?!”

Diệp Thu không đáp, chỉ một chân giáng mạnh xuống bàn tay phải của hắn.

Rắc!!

Một tiếng xương gãy vang lên rợn người.

Toàn bộ xương ngón tay của Quách Thiếu Thông bị nghiền nát, máu me be bét.

“Aaaaaaaa——!” – Quách Thiếu Thông gào thét trong đau đớn.

Diệp Thu lạnh lùng nói:

“Anh bắt nạt tôi, vu oan tôi, sỉ nhục tôi, đẩy tôi vào đường cùng, thậm chí cướp luôn cả Trương Lệ Lệ, tôi đều có thể nhịn. Nhưng anh dám động đến mẹ tôi — thì không đời nào!”

Diệp Thu nắm tóc hắn kéo bật dậy, rồi tung một cú đá vào đầu gối.

Rầm!

Quách Thiếu Thông quỳ rạp xuống đất.

“Xin lỗi mẹ tôi.” – Diệp Thu nói, giọng lạnh như băng.

“Đừng hòng…” – Quách Thiếu Thông nghiến răng.

Bốp!

Một cú tát giáng xuống mặt hắn.

“Tôi nói anh xin lỗi."

“Muốn tao xin lỗi con mụ già đó? Nằm mơ đi! Tao có chết cũng không xin lỗi!”

Quách Thiếu Thông cố cứng đầu, nói giọng đầy căm hận.

“Đã vậy thì… tao cho mày tàn phế.”

Diệp Thu tung liền hai cú đấm, gãy luôn cả hai tay của Quách Thiếu Thông.

Ngay sau đó, hai cú đá như sấm sét giáng thẳng vào hai đầu gối của hắn.

Rắc! Rắc!

Hai tiếng gãy xương sắc lạnh.

“Aaaa—!” – Quách Thiếu Thông hét lên trong cơn đau đớn tột độ.
Hắn vùng vẫy, cố gắng bò dậy, nhưng cả bốn chi đều gãy nát, không nhúc nhích nổi.

Bốp!

Diệp Thu giẫm mạnh, giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Quách Thiếu Thông… còn không xin lỗi mẹ tao?”

Trương Lệ Lệ cuối cùng cũng hoàn hồn, gào lên tức giận:

“Diệp Thu, đủ rồi! Anh gây ra tội lớn như thế, chuẩn bị vào tù đi là vừa!”

“Đánh người thì ngồi tù à?” – Diệp Thu mắt lóe sát khí.

“Vậy còn giết người thì sao?”

Gương mặt Diệp Thu phủ đầy sát khí, chân anh từ từ rời khỏi mặt Quách Thiếu Thông.

Từng chút… từng chút một…

Cuối cùng dừng lại ngay cổ họng hắn.

Và rồi— Bộp một tiếng.

Anh dẫm xuống không chút do dự.

Bình Luận

0 Thảo luận