Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Thiên Mệnh

Chương 34

Ngày cập nhật : 2025-07-22 20:03:09
Khi ta tỉnh lại lần nữa, nhận ra mình đang nằm trên giường, chân khí toàn thân bị ngưng trệ, cử động khó khăn..
Ta ngồi dậy, cổ tay theo đó phát ra âm thanh lạch cạch.
Cúi đầu nhìn xuống, là một sợi xiềng xích nhỏ dài, phía trên khắc đầy chú văn dày đặc chi chít.
Chỉ cần ta hơi vùng vẫy một chút thì xiềng xích kia sẽ siết càng chặt hơn, xiềng xích làm cổ tay ta tê dại.
“Không nên vùng vẫy, sẽ không tốt nếu làn da mỏng manh và mềm mại của ngươi bị thương.”
Trong lòng ta đột nhiên căng thẳng, ngẩng đầu nhìn thấy Nhạn Hàn Thu.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?” Ta mím chặt môi lại, hắn ta đi vào lúc nào, ta không hề phát hiện ra.
“Ngươi không cần căng thẳng như vậy.”
Hắn ta đưa tay qua, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của ta.
Ta cảm thấy ghê tởm, đột nhiên ngoảnh mặt đi.
Nhạn Hàn Thu nắm lấy cằm của ta, cưỡng ép ta xoay mặt qua, sức lực của hắn ta rất lớn, như là muốn nghiền sống ta.
Thanh niên cười nhẹ một tiếng: “Huyền Cẩn sao có thể bằng lòng để ngươi đi tìm cái chết? Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cút.”
Ta lạnh lùng nói.
Hắn ta hơi híp mắt lại, thần thái bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Làm tù nhân rồi còn không học được cách nói chuyện như thế nào sao?”
Thanh niên phất tay áo đánh ra một đạo chân khí mãnh liệt.
Chân khí mãnh liệt kia tấn công về phía ta, sau khi vào cơ thể liền hóa thành một đoàn khí tức dữ tợn, gặm cắn kinh mạch của ta không chút lưu tình.
Sự đau đớn này tới vừa hung mãnh lại lâu dài, tựa như bị vô số con mối nhỏ từng bước xâm chiếm, ăn mòn máu thịt.
Không biết đã qua bao lâu, lúc cơn đau đớn kia hoàn toàn lắng xuống, cả người ta đã mồ hôi đầm đìa, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi, trước mắt cũng nở hoa, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia đang dần dần tiến gần về phía ta.
Mà ta lại không còn sức lực, hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Ta chậm rãi mở mắt ra, phát giác trước mặt vẫn là Nhạn Hàn Thu.
“Ngươi tới làm gì.”
Hơi thở yếu ớt, giọng nói cũng mềm nhũn không có lực.
Thái độ này của chính ta làm ta chán ghét vô cùng, ta âm thầm cắn chặt hàm răng, hận không thể dùng ngàn đao chém Nhạn Hàn Thu thành vạn mảnh.
“Tỉnh là tốt rồi.”
Thanh niên thở dài, lấy khăn tay ra muốn lau mồ hôi thay ta.
Ta quay mặt chỗ khác, động tác của hắn ta ngừng một lát, lộ ra vẻ mặt bi thương: “Xin lỗi, ta không biết hắn sẽ đối với ngươi như vậy.”
Ta phát giác điểm khác thường từ trong lời nói của hắn ta, không khỏi nghiêm túc quan sát thanh niên trước mặt.
Tuy dáng dấp của hắn ta và Nhạn Hàn Thu trước đó giống nhau như đúc, nhưng thần thái và giọng điệu hoàn toàn khác.
Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, hình dáng Nhạn Hàn Thu trong ngày cưới cùng Nhạn Hàn Thu mà ta thấy sau đó thật sự không giống nhau lắm.
Ta không khỏi nhíu mày một cái, hỏi: “Ngươi không phải Nhạn Hàn Thu, ngươi là ai?”
Nam nhân lại nói: “Ta chính là Nhạn Hàn Thu.”
“Vậy người trước kia là ai?”
Nam nhân nói: “Hắn cũng là Nhạn Hàn Thu.”
“Thế gian này chẳng lẽ có hai Nhạn Hàn Thu?”
Nhạn Hàn Thu cũng không trả lời ta, chỉ nói: “Quần áo của ngươi đều bị ướt đẫm mồ hôi. Trước tiên đi tắm rồi thay bộ quần áo khác đi, hiện tại ngươi không khác gì phàm nhân, đừng để bị phong hàn.”
Ta nhìn hắn ta chằm chằm một hồi, cho đến khi hắn ta có chút không được tự nhiên quay mặt sang, mới cười lạnh một tiếng: “Ngươi khoá ta bằng xiềng xích, ta tắm như thế nào?”
Thanh niên nói: “Chuyện này đơn giản.”
Không biết hắn ta đọc chú gì, xiềng xích kia liền dần dần hóa thành một chiếc vòng tay vàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thien-menh&chuong=34]

Ta đứng dậy, thử vận may, nhưng phát hiện kinh mạch của mình trống rỗng, không có một chút chân khí nào.
“Ta dẫn ngươi đi tắm.”
Ta đi theo sau lưng Nhạn Hàn Thu, cẩn thận quan sát địa hình bốn phía.
Trong cung Vong Lạc canh phòng còn nghiêm hơn trước kia, dõi mắt nhìn lại, đều là những binh sĩ mặc giáp bạc nặng nề.
Dựa vào thân thể bây giờ của ta muốn chạy đi chỉ sợ khó hơn lên trời, thêm vào bây giờ ta hoàn toàn không đoán ra cuối cùng Nhạn Hàn Thu muốn làm gì, ta không kiềm được bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Hắn ta dẫn ta tới đến một bể tắm lớn, sau khi tiến vào cũng không có ý định đi ra chỉ ngây ngốc nhìn ta: “Ngươi tắm đi.”
“Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ta tắm sao?”
Nhạn Hàn Thu như nói thật gật đầu một cái.
Ta nhất thời không nói nên lời.
“Ta sợ ta không nhìn ngươi, ngươi sẽ chạy trốn.”
Thanh niên nói.
“Bây giờ ta rơi vào trong tay các ngươi, muốn chém muốn giết còn không phải là tuỳ ý của ngươi sao?”
“Dù sao bây giờ ta không có bất kỳ chân khí nào, tay thì trói gà không chặt, làm sao có thể chạy ra khỏi cung Vong Lạc được canh giữ nghiêm ngặt này của các ngươi.”
Nhạn Hàn Thu nói: “Ta sẽ không để cho ngươi chết.”
Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn ta, chỉ thấy sắc mặt hắn ta đỏ bừng, tỏ ra hết sức cẩn trọng: “Ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi, ngươi có thể ở lại được không?”
“Ngươi…” Tâm tình của ta rất là rối loạn, không khỏi hỏi: “Tại sao?”
Hắn ta như bị cấm nói, dù thế nào cũng không chịu nói nữa.
Tuy Nhạn Hàn Thu nói là ở một bên nhìn ta tắm, nhưng toàn bộ hành trình đều cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn ta.
Ta tắm xong, đổi bộ quần áo mà hắn ta đã chuẩn bị cho ta, quần áo này là màu vàng tơ, xúc cảm tinh tế mịn màng như nước chảy, nói chung vật liệu rất quý giá.
Ta cảm giác lại càng kỳ quái.
Nhạn Hàn Thu nói: “Ngươi mặc rất đẹp.”
Thanh niên nói xong, liền cụp mắt xuống, vội vã xoay người.
Ta đi ở sau lưng hắn ta, vẫn nhìn chằm chằm vào bên tai đỏ bừng của hắn ta.
Cho đến sau khi hắn ta đưa ta về cửa phòng định rời đi, ta mới thử thăm dò: “Ngươi không sợ ta chạy trốn sao?”
Mặc dù vẻ mặt hắn ta vẫn có chút ngượng ngùng, trong giọng điệu chắc chắn một cách đáng ngạc nhiên: “Không có khả năng, ta bày kết giới trong phòng ngươi, ngoại trừ ta ra, căn bản sẽ không ai có thể mở ra.”
Ta nhìn hắn ta mấy lần, phát giác ánh mắt của hắn ta vẫn luôn lơ lửng, căn bản không dám nhìn vào ánh mắt của ta.
Như thể giác ngộ vậy, ta đột nhiên biết được những cảm giác lạ lùng và kỳ diệu trong lòng mình từ đâu tới.
Nhưng ta cảm thấy khó tin như cũ, hơn nữa không tưởng tượng nổi: “Ngươi yêu ta?”
Hắn ta “A” một tiếng, dưới cái nhìn soi mói của ta, vết đỏ trên mặt từ từ lan rộng xuống tới gáy.
Vẻ mặt ngây thơ như vậy thực sự rất sống động.
Nhưng mà ta thật sự tồi tệ, phát hiện hắn ta có những cảm tình mịt mờ lại cẩn thận như vậy, phản ứng đầu tiên cũng không phải là đáp lại, mà là phá hủy phần mong đợi và khao khát này của hắn ta.
Thế là ta mỉm cười nhẹ, sau đó nhìn ánh mắt hắn ta và gằn từng chữ: “Nhưng ta không thích ngươi một chút nào.”
“Hiện tại, quá khứ, tương lai, cũng chắc chắnt sẽ không yêu ngươi.”
Mặt mũi của hắn ta “xoẹt” một cái trở nên tái nhợt, hắn ta trầm mặc rất lâu, nhẹ giọng nói: “Không sao.”
Ta không biết tình cảm của hắn ta vì sao không giải thích được mà tựa hồ như tình thâm nghĩa nặng vậy, nhưng ta thực sự không tin điều này.
Nhìn cái dáng vẻ đáng thương này của hắn ta, ta không có chút liêm sỉ nào cảm nhận được một sự hưng phấn đen tối, hơn nữa rốt cuộc vì vậy mà có hy vọng không thiết thực đối với việc chạy ra khỏi cung Vong Lạc.
Nhưng chuyện vui buồn cùng sống hay chết của hắn ta thì có quan hệ gì với ta chứ?
Ta là một người xấu. Ta nghĩ.
Ngày hôm sau ta bị người xách tay kéo ra khỏi chăn nệm, người nọ tức giận vô cùng, giọng vặn vẹo: “Vì sao ngươi phải nói những điều tổn thương đó với hắn?”
Ta thậm chí không thèm mở mắt, đoán đây chính là một tên điên Nhạn Hàn Thu khác. Ta cố gắng thoát khỏi bàn tay đang kẹp cổ tay mình của đối phương nhưng không thoát ra được.
“Nhạn Hàn Thu, ngươi có bệnh.” Ta nói.
Hắn ta giận đến gân xanh nổi lên trên trán, đưa tay bóp cổ ta.
Ta khó khăn nặn ra một nụ cười: “Ngươi đối với ta như thế nào, thì ta sẽ đối với hắn ta như thế đó, rất công bằng.”
Nhạn Hàn Thu hung tợn trừng mắt nhìn ta, ta vốn tưởng rằng hắn ta sẽ giết ta thật, nhưng hắn ta buông lỏng tay.
Ta đột nhiên xụi lơ trên đất, luôn miệng ho khan.
Nam nhân níu lấy tóc của ta, ta không thể không ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn ta.
Trong con ngươi đen như mực của hắn ta hiện ra cơn giận sục sôi: “Tốt nhất ngươi nên học cách ngoan ngoãn nghe lời.”
“Nếu như không có hắn, ta sẽ để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Ta chán ghét cái giọng ra lệnh như thế này, vì vậy ta cố ý lộ ra một nụ cười mỉa mai.
“Tuỳ ý ngươi.”
Ta nói với giọng điệu khiêu khích.

Bình Luận

0 Thảo luận