Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

MẸ NUÔI

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-28 15:51:28
13
Khi nhìn thấy tôi cũng có mặt trong buổi tiệc, Lý Xuân Hoa ban đầu định nổi đóa, nhưng rồi đột nhiên câm lặng.
Ánh mắt bà ta nhìn tôi phức tạp khó đoán, không còn tràn đầy thù hận như trước nữa mà mang theo một thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng rõ là gì.
Tôi thấy bất an trong lòng, liền vội vàng bước đi.
Chúng tôi cứ ngỡ sau ngần ấy đòn giáng, nhà họ Vương sẽ biết điều mà thu mình lại, nào ngờ, ngay đêm trước ngày khai giảng, cả nhà đang ngồi trong phòng khách xem tin tức tài chính, lúc chuyển kênh lại bất ngờ thấy hình ảnh của Lý Xuân Hoa.
Đó là một kênh dân sinh địa phương có lượng người xem không cao, bình thường chẳng ai trong nhà quan tâm.
Mẹ nuôi đột ngột ngồi thẳng dậy: “Vừa nãy... có phải là...”
Cả nhà nhìn nhau, rồi lập tức chuyển lại kênh vừa rồi.
Trên màn hình, Lý Xuân Hoa đang nước mắt lưng tròng, nhưng khóc đến lố bịch, chẳng vắt ra nổi một giọt nước mắt thật.
“Con gái của mẹ ơi...” Bà ta gào lên thê thiết: “Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng dò ra được tung tích của con, vậy mà bọn họ lại chiếm giữ không chịu trả, tôi đã tạo nghiệp gì mà ra nông nỗi này!”
Vương Đại Dũng đứng bên cạnh, cúi đầu, mặt mày ủ dột, tỏ vẻ thê lương.
Người dẫn chương trình ra chiều đồng cảm: “Bà Lý cho biết, con gái ruột của bà ấy bị bế đi khi mới sáu tuổi, gần đây mới tìm thấy tung tích. Nhưng người ôm con bé đi lại vu cho bà ấy năm xưa bỏ rơi con. Đây rốt cuộc là bi kịch gia đình gì mà khiến mẹ con chia lìa ngần ấy năm? Sau đây, xin mời lắng nghe lời kể của bà Lý.”
Lý Xuân Hoa vội vàng giật lấy micro: “Hôm đó tôi dẫn con gái ra quảng trường chơi, chỉ mới đi mua vé một lát, quay lại thì con đã biến mất rồi!”
“Mấy năm nay ngày nào tôi cũng khóc đến cạn nước mắt, đứa con ruột thịt của tôi, tim gan của tôi...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/m-nu-i&chuong=7]

Tôi ăn không nổi, ngủ chẳng yên, lúc nào cũng nghĩ đến con bé…”
Bà ta diễn đến mức đầy xúc cảm, đến cả người dẫn chương trình cũng đỏ hoe mắt.
Bố mẹ nuôi tức đến run người, mẹ nuôi xưa nay dịu dàng mà giờ cũng không kìm được chửi thẳng: “Đến mức này mà vẫn nói dối được, đúng là không biết xấu hổ là gì nữa!”
Sợ tôi bị ảnh hưởng, bố mẹ nuôi liền bảo chị gái đưa tôi về phòng, không cho xem mấy chuyện vô nghĩa ấy nữa.
Nào ngờ sáng hôm sau, vừa đến trường, tôi đã bị giáo viên gọi lên phòng họp. Bên trong chật kín người, phóng viên của đài truyền hình địa phương đang giơ máy quay, còn Lý Xuân Hoa vừa thấy tôi liền lao đến ôm chầm: “Con gái yêu ơi, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi, mẹ là mẹ ruột của con đây mà!”
Tôi giật mình, theo phản xạ lùi hẳn về sau: “Đừng chạm vào tôi, tôi đã có mẹ rồi, tránh ra đi!”
“Mọi người thấy chưa!” Ánh mắt Lý Xuân Hoa lóe lên một tia oán độc, giọng lập tức cao vút: “Chính là cái gia đình đó đã tẩy não con gái tôi, khiến cho mẹ con tôi đến giờ nhận nhau cũng không nổi!”
14
Tôi giận đến mức không kiềm được, lớn tiếng quát: “Bà đang nói nhăng cuội gì vậy? Rõ ràng là bà chê tôi không phải con trai nên mới vứt tôi trước cổng trại trẻ mồ côi! Là mẹ tôi bây giờ đã bế tôi về nhà nuôi lớn, sao bà lại còn dám trắng trợn vu oan ngược lại?!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Xuân Hoa, bà ta nghẹn lời, không nói được gì. Vương Đại Dũng đứng bên cạnh lập tức chen vào cứu vãn.
Ông ta dùng giọng điệu "cha hiền" đáng ghê tởm, dịu dàng nói: “Con à, chắc chắn là bọn họ nhồi nhét mấy lời đó vào đầu con đúng không? Bố mẹ ruột của con chính là bố mẹ đây, làm gì có bố mẹ nào lại không thương con mình? Con đừng để họ lừa nữa.”
“Con gái à...” Người dẫn chương trình thở dài: “Giờ con sống trong biệt thự, ăn sung mặc sướng, chẳng lẽ vì thế mà con coi thường cha mẹ ruột sao? Như thế là không đúng đâu đấy.”
Tôi gấp đến phát khóc, cố gắng giải thích, nhưng không ai chịu nghe tôi nói.
Lý Xuân Hoa vừa gào khóc vừa chen giọng lấn át, liên tục tru tréo như muốn nhấn chìm tất cả lời tôi.
Cánh cửa phòng phỏng vấn mở toang, các bạn học ngoài hành lang chen chúc đứng xem. Nhìn bộ dạng như mụ chợ của bà ta, tôi chỉ thấy xấu hổ đến muốn độn thổ.
Hôm đó, tôi bị họ tra hỏi suốt mấy tiếng đồng hồ, không một ai tin lời tôi. Tôi uất ức khóc nức nở bước ra khỏi phòng, tài xế đến đón tôi hoảng hốt, lập tức đưa tôi về nhà.
Bố mẹ nuôi sau khi biết chuyện tức đến run rẩy cả người, không ngờ cặp vợ chồng đó lại trơ trẽn đến mức này, dám đường hoàng xông thẳng vào trường học để đối phó một đứa trẻ.
Không biết nhà họ Vương dùng thủ đoạn gì mà chẳng bao lâu, cuộc phỏng vấn ngày hôm đó đã lan truyền khắp các nền tảng truyền thông lớn.
Bố mẹ nuôi trước giờ nhờ livestream bán hàng mà tích được lượng fan không nhỏ, lần này tin tức vừa tung ra liền dấy lên làn sóng phẫn nộ.
Biên tập viên cố tình cắt dựng phần Lý Xuân Hoa khóc lóc và biểu cảm lạnh nhạt của tôi, biến họ thành cặp vợ chồng mất con đáng thương, dễ khiến người ta đồng cảm.
Cư dân mạng giận dữ ùa vào phần bình luận mắng chửi: “Đúng là bộ mặt thật của lũ nhà giàu, dùng tiền cướp mất con của người khác!”
“Mẹ ruột khóc đến mức đó mà con bé vẫn không thèm động lòng, rõ ràng đã bị đồng tiền làm mờ mắt!”
“Xem mẹ ruột nó đáng thương chưa kìa, con bé này giờ sống sung sướng rồi thì quay mặt không nhận người thân!”
“Bị nuông chiều quen rồi, đến cả cha mẹ ruột cũng không nhận, đúng là đồ vong ân bội nghĩa!”

Chúng tôi cố gắng lên tiếng làm rõ trong phần bình luận, nhưng mọi lời giải thích đều nhanh chóng bị nhấn chìm giữa biển mắng nhiếc.
Không biết là ai đã để lộ thông tin liên lạc của gia đình tôi, bố mẹ nuôi ngày nào cũng phải nhận vô số cuộc gọi quấy rối cùng những tin nhắn độc địa.
Điện thoại công ty bị gọi đến phát điên, nhiều đối tác hợp tác cũng vì chuyện này mà lần lượt rút lui, cơn sóng dư luận ấy suýt nữa đã phá hủy hoàn toàn cuộc sống của chúng tôi.
Ban đầu, chúng tôi nghĩ chỉ cần chờ cho dư luận lắng xuống là ổn, nào ngờ nhà họ Vương rõ ràng đã quyết tâm dìm chết chúng tôi, hết đợt sóng này lại tiếp đến đợt khác bị đẩy lên.

Bình Luận

0 Thảo luận