Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

ĐÓA SƠN CHI GIỮA HOÀNG QUYỀN

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-31 14:19:00
01

Ta bị Giang Dự Hoài phế võ công, chẳng khác gì một con búp bê rách nát.

Ta cứ thế bị ném vào lãnh cung, hắn nói: "Khóa lại, để nàng ấy nhớ kỹ bài học này."

Hắn không hề hay biết rằng, từ khi sinh ra, cơ thể ta đã mang một loại kịch độc bị áp chế nhờ luyện võ.

Ngày võ công bị phế toàn bộ, chính là ngày ta phải c/h/e/c.

Ta giãy giụa đ/a/u đ/ớ/n trong lãnh cung đổ nát suốt một đêm dài.

Máu tươi cứ không ngừng trào ra từng ngụm, từng ngụm...

Ngày hôm sau, vào khoảnh khắc tiếng chuông đại hôn vang lên, ta cũng trút hơi thở cuối cùng.

Thế nhưng sau khi c/h/e/c, linh hồn ta lại bị giam cầm bên cạnh Giang Dự Hoài.

Ta nhìn thấy hắn và Hoàng hậu sánh vai đứng cùng nhau, ánh sáng rực rỡ chiếu xuống hai người họ, tựa như bích ngọc, gương mặt họ tràn đầy yêu thương và lưu luyến.

Đế Hậu đại hôn, thiên hạ cùng hoan hỉ.

Chỉ có ta là bị sắc đỏ thắm của hỉ phục trên người Hoàng hậu làm cho đôi mắt ngấn đỏ.

Ta nhận ra bộ hỉ phục thêu kim tuyến này, đây là thành quả mà ta thức trắng suốt hai tháng trời đến nỗi mắt cũng thâm quầng.

Ta vốn quen cầm thương múa kiếm, không giỏi may vá tỉ mỉ.

Nhưng mẫu thân từng bảo ta, chỉ khi mặc bộ giá y do chính tay mình may trong ngày thành thân, thì sau này phu thê mới có thể bền lâu, đầu bạc răng long.

Ta đã tin lời đó.

Bởi vì khi ấy, ta thật sự rất muốn cùng hắn bên nhau mãi mãi.

Khi xưa Giang Dự Hoài còn cười tay nghề nữ công của ta vụng về.

Thế mà giờ đây, bộ hỉ phục vụng về ấy lại khoác trên người kẻ khác, cùng người ta yêu nhất bước vào lễ đường.

02

Tim ta đau đến không thể tự kiềm chế.

Lễ đại hôn quá ư là phức tạp, đến khi tất cả kết thúc thì trời đã khuya.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=1]


Ta buộc phải đi theo họ đến hôn phòng.

Vừa bước vào sân viện, ta đã nhận ra, đây chính là cung Tê Ngô, là tân phòng mà ta từng chuẩn bị cho chính mình.

Trong viện trồng đầy hoa Sơn Chi mà ta yêu thích nhất, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi.

Trên chiếc trường kỷ mềm trong phòng, vẫn còn chiếc lư hương ta hay dùng, đang tỏa ra mùi hương quen thuộc.

Nhưng tất cả những thứ này, giờ đây đã chẳng còn thuộc về ta nữa.

Ta ngây người nhìn đôi tân nhân uống chén rượu hợp cẩn, lại nghe bọn họ nhận lời chúc phúc của cung nhân rồi bước vào trướng gấm.

Ta không thể rời đi, chỉ có thể ôm chặt lấy bẩn thân, bất lực rơi lệ.

Ký ức dần kéo ta về quá khứ, ánh mắt ta trở nên mơ hồ.

Năm đó, biên ải động loạn, ta theo phụ thân chinh chiến tứ phương, gặp được Giang Dự Hoài.

Về sau, hắn chủ động xin làm mưu sĩ, tiến cử bản thân nhập quân doanh.

Phụ thân ta vốn cầu hiền như khát, tất nhiên vui vẻ đồng ý.

Từ nhỏ, ta đã cưỡi ngựa cầm đao, lớn lên giữa đám nam nhi thân đen da thô.

Cho đến lần đầu tiên gặp hắn, ta chưa từng thấy qua nam tử nào đẹp đến vậy.

Môi đỏ răng trắng, mày mắt tinh tế, từng cử chỉ hành động đều mang theo sự phong nhã.

Từ khoảnh khắc đó, ta bắt đầu quấn lấy hắn.

Có lần, hắn bị ta quấy rầy đến phát bực, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ta: "Lạc Chỉ, ngươi có biết xấu hổ không?"

Ngươi có biết xấu hổ... xấu hổ...

Trướng gấm khẽ lay động, giường chiếu phát ra những tiếng cọt kẹt không dứt.

Nàng chỉ thấy một bàn tay trắng trẻo với những khớp xương rõ ràng vén màn lên, người nọ chỉnh lại y phục ngay ngắn, rời đi mà chẳng buồn quay đầu.

Nếu không phải Giang Dự Hoài thì còn ai vào đây?

03

Theo sự rời đi của hắn, chuyển động trên giường càng dữ dội hơn.

Ta kinh ngạc vô cùng.

Hắn không ở trong đó, vậy người động phòng với Hoàng hậu là ai?

Chưa kịp suy nghĩ kỹ, hắn đã đi ra ngoài, ta bất đắc dĩ phải đi theo.

Không phải ta chưa từng cố gắng rời xa hắn, nhưng cơn đau dữ dội khiến ta không thể chịu nổi, chỉ đành miễn cưỡng đi theo hắn như vậy.

Đêm đã khuya lắm rồi.

Hắn như một cái bóng cô đơn, dọc theo tường cung, chầm chậm bước đi.

Thỉnh thoảng có vài thị vệ tuần tra thấy hắn định hành lễ.

Giang Dự Hoài chỉ vẫy tay, ra hiệu lui xuống, dáng vẻ không muốn bị quấy rầy.

Theo hắn đi càng lúc càng xa.

Nỗi bất an trong lòng ta cũng ngày càng lớn, nhìn hướng này, sao giống như đang đến lãnh cung?

Cho đến khi hắn đứng trước cửa lãnh cung, ta mới giật mình.

Chắc hẳn hắn mắc b/ệ/n/h nặng rồi, đêm động phòng hoa chúc, cảnh đẹp giờ lành, lại cố ý đến cái lãnh cung này làm gì.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận