22
Khi hắn vừa dứt lời, bên ngoài điện lập tức vang lên tiếng c/h/e/m g/i/e/c, tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng giáp trụ va chạm leng keng.
Trong lúc Giang Dự Hoài còn đang sững người, đại sư huynh ta đã nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
“Giang Dự Hoài, vì quyền vị vinh hoa, ngươi đùa bỡn triều đình, tàn sát vô tội, tàn bạo vô nhân, chẳng xứng làm quân vương. Hôm nay, ta đến đây là để thay Lạc Chỉ báo thù. Ngươi có thể lừa được thiên hạ, nhưng không lừa nổi ta. Lạc Chỉ c/h/e/c vì ngươi.”
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của ta đều dồn vào ngoài điện, bởi vì ta thấy phụ thân ta, tay cầm trường thương, cưỡi ngựa phi tới.
Bên người ông là binh mã của Lạc gia đông nghịt như mây.
Lòng ta chợt ấm lại, cuối cùng... Ta cũng có thể được an táng yên ổn rồi chăng?
Mà ta hoàn toàn không hề để ý đến ánh mắt đỏ rực như m/a/u của Giang Dự Hoài phía sau.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng gào đ/a/u đ/ớ/n truyền đến, ta mới quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy hắn không biết đã bị thứ gì k/i/c/h th/i/ch, đang ôm c/h/ặ/t lấy t/h/i t/h/ể ta, không cho bất kỳ ai đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=10]
Đáng sợ hơn, hắn còn lấy d/a/o cứa từng nhát lên cánh tay mình.
Mỗi nhát đều sâu thấy x/u/o/n/g, m/a/u tươi đổ thành vũng, nhuộm cả khuôn mặt ta đỏ rực.
Thi ban xám xịt trên mặt, cộng thêm vệt m/a/u tươi loang lổ — bây giờ gương mặt của ta thật sự chẳng thể nhìn nổi.
Ta nhíu mày, có chút chán ghét.
Lãnh Nhất sợ đến mất vía, Hắc Giáp Vệ quỳ rạp một khoảng, tha thiết van xin hắn dừng tay.
Nhưng Giang Dự Hoài như thể không nghe thấy gì cả, nét mặt đờ đẫn, tay vẫn cứ tiếp tục, miệng lẩm bẩm: “A Chỉ, ta tới bầu bạn với nàng, được không?”
Ta buột miệng: “Không.”
Ngay sau đó, ta thấy đôi mắt hắn từ c/h/e/c lặng đột ngột bừng sáng, ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thẳng về phía ta đang đứng.
Ta có hơi kinh ngạc — Giang Dự Hoài... Nhìn thấy ta rồi sao?
Hắn lẩm bẩm: “A Chỉ, ta đang mơ ư?” Ánh mắt lạc thần, tâm trí tựa hồ bay xa.
Chính lúc này, ta rốt cuộc cũng hiểu, có lẽ... Hắn thật sự đã hối hận rồi.
Nhưng ta — thật sự đã không cần nữa.
Ta đáp lại hắn bằng một tiếng hừ lạnh khinh miệt: “Giang Dự Hoài, ngai vàng mà ngươi có được nhờ vào mạng sống của ta, ngồi có êm không?”
Ta nghĩ, ta nói rất nhẹ nhàng thôi.
Vậy mà không hiểu sao, Giang Dự Hoài lại bật khóc.
Hắn khóc một cách đ/a/u đ/ớ/n, mà ngay cả khi khóc đến như vậy, vẫn cố làm bộ đáng thương: “A Chỉ, nàng xem.”
Cánh tay đầy m/a/u t/h/ị/t nát bấy được đưa ra trước mặt ta, x/u/o/n/g trắng lộ rõ đáng sợ đến rợn người.
“Ta đã chịu trừng phạt rồi, nàng trở về có được không? Cầu xin nàng.”
Hắn vẫn luôn như thế.
Trước kia mỗi lần ra trận bị thương, luôn rên rỉ cầu ta dỗ dành.
Mà ta thì ngu ngốc, thật sự đau lòng mà xoa mà hôn, để mặc hắn chiếm đủ tiện nghi.
Đến tận lúc này Giang Dự Hoài còn tưởng rằng, ta vẫn là Lạc Chỉ của ngày xưa — một Lạc Chỉ chỉ biết yêu hắn, nghĩ cho hắn.
Không, từ lâu ta đã không còn là người đó nữa rồi.
“Sau khi ta c/h/e/c, vẫn luôn ở bên cạnh ngươi đấy.”
Ta cố tình nói để kéo hắn vào vực thẳm.
Quả nhiên, Giang Dự Hoài buông thõng tay, sắc mặt tái nhợt như tuyết, lẩm bẩm tự giễu: “Thì ra nàng đều biết cả rồi.”
23
Khi phụ thân ta dẫn binh tiến vào, cảnh tượng đầu tiên thấy được chính là bộ dạng đ/i/ê/n d/ạ/i của Giang Dự Hoài đang lảm nhảm một mình.
Ánh mắt ông quét một vòng, rồi dừng lại trên t/h/i t/h/ể của ta.
Hàng chân mày nhíu chặt, trường đ/a/o trong tay lóe lên hàn quang lạnh thấu x/u/o/n/g.
Ông nghiến răng ken két: “Bệ hạ, cựu thần chỉ muốn mang tiểu nữ về. Nếu người ngăn cản, ta cũng không ngại thay đổi người ngồi ngai vàng này.”
Ta ở bên cạnh tiếp lời: “Giang Dự Hoài, ta khuyên ngươi nên biết điều.”
Lãnh Nhất hộ chủ, sớm đã chắn trước người hắn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận