04
Ta đứng bên cạnh hắn một lúc, càng thêm ngạc nhiên.
Đã đến rồi mà không vào, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Ít ra cũng phải vào thấy ta đã c/h/e/c, thông báo cho gia đình ta, thu xếp t/h/i t/h/ể ta cho tốt chứ.
"Này, ngươi vào đi." Ta cố gắng nhắc nhở hắn.
Nhưng hắn chẳng có phản ứng gì.
Phải rồi, hắn không thấy được ta.
Hắn vẫn chưa biết, ta đã c/h/e/c rồi.
Tim ta như thắt lại, ta bay đến trước mặt hắn, quan sát kỹ biểu cảm của hắn.
Đôi mắt đen láy của Giang Dự Hoài không biết đang nhìn gì, dường như đang mê muội, cũng có vẻ như đang lạc lối, chẳng thể đọc được điều gì.
So với năm đó khuôn mặt hắn đã trưởng thành hơn nhiều, đã sớm không còn nét non nớt.
Trưởng thành thành một bậc Đế Vương xuất chúng.
Năm đó, bởi vì sự trêu ghẹo không biết xấu hổ của ta, cuối cùng hắn và ta đã trao nhau tình cảm.
Dưới sự chủ trì của phụ thân, chúng ta đã tổ chức một lễ thành thân đơn giản, ngay cả sính lễ cũng chỉ là bắt tạm một con ngựa cho đủ lễ.
Nhưng lúc đó trong tim ta hay mắt ta đều chỉ có hắn, hoàn toàn không nhận ra sự miễn cưỡng của hắn.
Cho đến khi chỉ dụ từ Kinh thành truyền đến.
Đại ý là: Lạc Tướng quân vì nước vì dân, cảm động trời đất. Bệ hạ đặc xá cho về nhà, từ đây binh phù thuộc về Tam Hoàng tử Giang Dự Hoài.
Lúc đó ta và phụ thân mới biết, hóa ra, Giang Dự Hoài chẳng phải là mưu sĩ nào cả.
Hắn đến để thay phụ hoàng mình đoạt binh quyền từ phụ thân ta.
Ta cưới hắn, trong vô hình đã giúp hắn chuyển giao thành công quyền lực trong quân, chẳng tốn chút sức lực nào đã cách chức được phụ thân ta.
05
Cũng may, phụ thân ta - vị tướng quân ấy - đã sớm có ý muốn rút lui.
Vì nghĩ đến hạnh phúc của ta, ông đã rất hợp tác giao nộp binh phù.
...
Nhớ đến đây, ta liếc nhìn Giang Dự Hoài, hắn vẫn đứng yên bất động ở đó, không biết đang suy nghĩ gì.
Ta thấy vô vị, bèn tìm một góc co mình lại, âm thầm ôm lấy bản thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/a-s-n-chi-gi-a-ho-ng-quy-n&chuong=2]
Ta sững người.
Dường như ta rất thích cử chỉ này?
Cứ như vậy, ta nhìn Giang Dự Hoài đứng bên ngoài lãnh cung cả đêm, cho đến khi trời mờ sáng.
Lúc này hắn mới lặng lẽ rời đi.
Ta lưu luyến nhìn lại khu viện phía sau.
Có vẻ như, lại thêm một ngày không ai thu xếp t/h/i t/h/ể ta rồi.
05
Ngày thứ hai sau khi ta c/h/e/c, buổi lâm triều không được suôn sẻ cho lắm.
Tuy phụ thân ta đã bị đoạt binh quyền, nhưng ông thống lĩnh binh mã bao năm, đã đào tạo được không ít thuộc hạ trung thành dũng cảm.
Họ biết ta bị giam trong lãnh cung, không chịu nổi nữa.
"Bệ hạ, Lạc Chỉ là đứa trẻ chúng thần nhìn lớn lên, nàng ấy không phải loại nữ tử không phân biệt phải trái."
"Lạc Chỉ phóng khoáng, quang minh lỗi lạc, tất nhiên khác hẳn những nữ tử trong hậu trạch."
"Bệ hạ..."
...
Các thúc thúc bá bá cứ thế mỗi người một câu biện hộ cho ta.
Khóe mắt ta nóng hổi, nhìn kìa, ngay cả họ cũng biết, căn bản ta không thèm quan tâm đến những tranh đấu trong hậu cung.
Nhưng người cùng chung chăn gối, lại chưa từng hiểu ta.
Năm đó, sau khi Giang Dự Hoài có được binh phù, giống như phụ thân ta, bắt đầu cuộc sống chinh chiến tứ phương.
Ta vẫn như trước, ở quân doanh bên cạnh hắn.
Ta gác kiếm, vì hắn mà học nấu ăn, chăm sóc sinh hoạt của hắn, cứ như vậy, đã được bốn năm.
Về sau, tiên đế băng hà, các hoàng tử tranh vị, hắn để ta ở lại biên ải, dẫn người trở về Kinh thành.
Nhưng ta vẫn không yên tâm về hắn.
Hắn vừa mới đi thì ta theo sau.
Cứ như vậy, ta lén lút đi theo hắn đến Kinh thành.
Và trong trận chiến đoạt ngôi, ta đã đỡ một mũi tên phục kích giúp hắn.
Mũi tên ấy không sai một li, cắm thẳng vào bụng ta. Thế là đứa con đầu tiên của ta với hắn, cứ thế mà mất đi.
Từ đó, ta mất đi khả năng sinh con.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận