“……”
Chẳng bao lâu, những tiếng nói bênh vực tôi ít ỏi liền bị làn sóng chỉ trích dồn dập nhấn chìm.
Khi bị dư luận cuốn đi, người ta thường đánh mất lý trí. Bởi vì “thuận theo số đông” đã trở thành một kiểu chính trị đúng đắn.
Tôi biết đây là trò của Hứa An An. Không thể nào lại đúng lúc có người quay được đoạn đó một cách trọn vẹn như vậy rồi còn trùng hợp đến mức đăng lên diễn đàn trường?
Cô ta biết dùng Lý Kiến hay Lý Mậu đều không thể tổn thương tôi, nên quyết định đổi hướng, đó là khiến tôi thân bại danh liệt, mất hết mặt mũi.
Thật ra, điều đó lại khiến tôi yên tâm hơn.
Đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt lạ lẫm. Chưa kịp mở lời, viện trưởng đã gọi tôi lên gặp, nói là phải tạm hoãn việc xét chức danh phó giáo sư của tôi lại.
Viện trưởng giọng đầy nặng nề nói với tôi: “Trần Quân à, bình thường chuyện nhà người ta chúng tôi cũng không tiện can thiệp, nhưng một số việc nếu rùm beng quá sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng của trường.”
Video trên diễn đàn trường đã nhanh chóng lan ra các mạng xã hội khác. Chuyện mẹ chồng - nàng dâu vốn đã thu hút sự chú ý, thêm vào đó là sự dẫn dắt của dư luận khiến nhiệt độ vụ việc tăng chóng mặt.
Tôi thở dài một hơi, gương mặt trĩu nặng, giọng nói đầy yếu ớt: “Xin lỗi viện trưởng, tôi… thôi bỏ đi, chuyện xấu như vậy tôi không thể nói ra… Xin lỗi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng xử lý ổn thỏa mọi việc.”
Cả người tôi lảo đảo như thể sắp ngất đi.
Viện trưởng lập tức lo lắng hỏi: “Trần Quân, có phải cô đang giấu chuyện gì khó nói không? Tôi cảm thấy cô không phải là người như vậy. Nếu cô cần gì, nhất định phải nói ra nhé. Cô nhìn cô dạo này sắc mặt kém lắm, hay là tạm xin nghỉ vài hôm đi? Nhân tiện cũng tránh bão luôn.”
“Cảm ơn viện trưởng.”
“Khách sáo gì chứ? Có chuyện thì đừng gồng mình chịu một mình.”
“Nhưng viện trưởng, tôi nghĩ… vẫn nên để tôi tạm thời ngưng công tác một thời gian. Như vậy cũng coi như là có lời giải thích với mọi người.”
Viện trưởng liền xua tay: “Làm gì nghiêm trọng đến mức phải ngưng công tác?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=10]
Chỉ cần qua một thời gian, dân mạng cũng sẽ quên thôi.”
Thế nhưng, dưới sự kiên quyết của tôi, ông ấy cuối cùng cũng giúp tôi làm thủ tục tạm ngừng công tác.
9
Về đến nhà, tôi thấy Lý Kiến đã ngồi chờ sẵn.
Vừa nhìn thấy tôi, ông ta đã lớn tiếng quát tháo: "Trần Quân, cô làm cái trò gì vậy? Có thể đừng bôi tro trát trấu vào mặt tôi ngoài kia được không? Tôi đã nói rồi, chuyện của Hứa An An cô đừng xen vào, giờ thì hay rồi, ầm ĩ thành ra cái trò cười cho thiên hạ! Cô có biết mấy khách hàng, đối tác của tôi nhìn tôi kiểu gì không hả?"
"Tôi không biết. Ngồi nhìn? Đứng nhìn? Hay là nằm cho dễ nhìn hơn?" Tôi bình thản đón lấy cơn giận dữ của ông ta.
"Con mẹ nó, cô tưởng cô hài hước lắm à?"
"Tạm được thôi." Tôi uể oải đáp.
Tự nhiên tôi chẳng còn chút tâm trạng nào để dây dưa với ông ta nữa.
Đôi khi, những người tưởng chừng gần gũi nhất, đến lúc cần thì lại chẳng bằng người dưng nước lã.
Viện trưởng chẳng có máu mủ gì với tôi, vậy mà còn dành lời an ủi. Còn cái kẻ gọi là chồng này, mở miệng ra chỉ biết oán trách tôi làm ông ta mất mặt.
Thật lạ, mấy kẻ mặt dày đến mức không biết xấu hổ thì lại là những người sĩ diện nhất.
Cái thái độ kiểu "bạo lực lạnh" của tôi khiến Lý Kiến tức điên, ông ta gào lên: "Trần Quân, thái độ của cô là sao hả?"
Đúng lúc ấy, Lý Mậu đẩy cửa bước vào. Thấy thái độ của Lý Kiến, nó liền xông ra bênh vực tôi: "Ba làm gì vậy? Mẹ đang buồn, ba còn nói nặng lời với mẹ làm gì?"
Lý Kiến cau mày: "Con tìm bạn gái là chuyện tốt nhưng cuối cùng gây ra cái đống lộn xộn này, ai cũng mất mặt, ba chẳng lẽ không được nói mẹ con vài câu à? Con trai, ba đang đứng về phía con đấy!"
Tôi suýt bật cười phá tan bầu không khí.
Đứng về phía con? Không, ông ta chỉ luôn đứng về phía bản thân ông ta mà thôi.
Lý Mậu nói thẳng: "Ba, hôm đó con cũng có mặt, mọi chuyện không như trong clip đâu. Mấy người trên mạng toàn bịa đặt. Người ngoài không tin mẹ thì thôi, chẳng lẽ ba cũng không tin?"
Lý Kiến bị con trai chặn họng, nhất thời nghẹn lời: "Giờ không phải chuyện ba tin hay không mà là dư luận đang nói thế, ảnh hưởng rất xấu tới chúng ta! Con không thể nào khôn ngoan hơn chút à?"
Nói xong, ông ta khoác áo bỏ đi luôn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận