Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

AO CÁ CỦA BẠN GÁI CON TRAI TÔI

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-08-18 00:16:51
Lý Kiến chặn lại: “Thằng ranh, đứng lại đó! Gì mà gọi là giở thủ đoạn sau lưng? Con nói chuyện với ba mẹ kiểu gì vậy?”
Lý Mậu ưỡn cổ nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Cố tình đuổi việc cô ấy, cố tình bôi nhọ cô ấy. Ba mẹ muốn chia rẽ bọn con thì cần gì phải làm phức tạp vậy? An An đã nói với con rồi, cô ấy từng mắc sai lầm khi còn trẻ nhưng ai dám đảm bảo cả đời không phạm lỗi? Con không quan tâm quá khứ của cô ấy, con chỉ quan tâm hiện tại và tương lai. Ba mẹ cũng đừng coi con là trẻ con nữa, con đã là người trưởng thành, có chính kiến của mình.”
“A Mậu…”
Lần này, Lý Mậu không để chúng tôi nói tiếp, kéo vali rời đi.
Tôi thở dài bất lực, chỉ sợ lần này, chúng tôi vừa hay đã chạm trúng phản ứng ngược trong lòng nó, khiến nó chẳng còn muốn nghe lời nữa.
Tôi có thể đoán được Hứa An An đã giở trò gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=4]

Còn gì đâu ngoài việc cô ta tranh thủ đóng vai một bông sen trắng yếu đuối, khiến Lý Mậu thấy rằng cô ta bị chúng tôi – những “ông bà phụ huynh độc ác” chèn ép.
Một hình tượng vừa vô hại vừa cần được che chở như thế rất dễ đánh trúng tâm lý “anh hùng bảo vệ mỹ nhân” vốn có của một chàng trai trẻ còn chưa trải đủ đời như Lý Mậu.
Nhân dịp này mượn cớ cãi nhau rồi làm lành, Hứa An An vừa hay rửa sạch được quá khứ, để Lý Mậu có thể “bao dung” mà chấp nhận cô ta từng “lầm đường lạc lối”.
Cao tay, đúng là cao tay thật.
Lý Kiến nghiến răng nói: “Tôi đi tìm cô ta nói chuyện.”
4
Tôi không còn trông mong gì ở Lý Kiến nữa. Nếu ông ta thật sự đáng tin, thì mọi chuyện đã không rối thành thế này. Nhưng điều tôi không ngờ là, sau khi gặp mặt Hứa An An một lần, thái độ của Lý Kiến lại mơ hồ thay đổi…
Ông ta bắt đầu tìm cách khiến tôi chấp nhận Hứa An An.
Lý Kiến biết tính tôi nên không dám nói thẳng, chỉ dám bóng gió xa gần.
“Nếu A Mậu thật sự quyết tâm muốn ở bên Hứa An An thì chúng ta cũng đâu làm gì được, phải không? Nếu thật sự không còn cách nào khác… thì cũng đành chấp nhận cô ta thôi… Dù sao cũng còn hơn là để cha con trở mặt nhau…”
Tôi với Lý Kiến sống với nhau bao nhiêu năm, ý ông ta nói gì tôi còn không hiểu sao? Tôi đang thái rau, lập tức dằn con dao thẳng xuống thớt, quay đầu lại bình tĩnh nhìn ông ta: “Hứa An An nói gì với anh rồi?”
Lý Kiến lảng tránh ánh mắt tôi: “Nói gì là nói gì? Tôi chỉ thấy cứ giằng co thế này cũng không phải cách. Mình cứ đừng can thiệp nữa, biết đâu qua một thời gian hai đứa tự nhiên chia tay thì sao. Mà mấy cặp trẻ ấy, đi được đến cuối có được mấy ai đâu…”
Tôi cười lạnh: “Có phải Hứa An An nói với anh rằng nếu anh chia rẽ hai đứa, cô ta cũng sẽ nói hết sự thật cho A Mậu biết? Lý Kiến à, chỉ vì cái sĩ diện rẻ rúng của mình, mà anh cam tâm đưa con trai ruột của mình vào chỗ chết à?”
Mặt Lý Kiến đỏ bừng: “Tôi đưa nó vào chỗ chết lúc nào? Là nó không chịu chia tay với Hứa An An, tôi có cách gì chứ? Tôi cũng là vì nó thôi!”
“Lý Kiến, tôi nói cho anh biết, tôi mặc kệ anh có bao nhiêu thứ bị Hứa An An nắm thóp, nếu hai đứa thực sự đến với nhau, tôi không ngại để A Mậu biết hết những chuyện dơ bẩn anh đã làm. Nếu nó biết hết rồi mà vẫn muốn bên cô ta thì tôi cũng chẳng còn gì để nói.”
“Cô dám!”
Tôi nhún vai: “Sao tôi lại không dám? Làm ra mấy chuyện hạ tiện ấy là anh, đâu phải tôi.”
“Chẳng phải cô từng nói là muốn bảo vệ A Mậu, bảo vệ cái gia đình này sao?”
Tôi thở dài: “Tôi đúng là không muốn để nó biết những chuyện đó. Nhưng nếu cái gọi là ‘bảo vệ’ lại đồng nghĩa với việc để nó mù quáng cả đời thì tôi thà để nó đối diện với sự thật còn hơn.”
Nặng nhẹ ra sao, trong lòng tôi rõ hơn ai hết.
Lý Kiến khoác áo, giận dữ bước ra khỏi cửa.

Bình Luận

0 Thảo luận