Ê này, cô ta nói vậy chính là xúc phạm phim thần tượng đấy. Ít ra nữ chính trong phim còn ngây thơ tốt bụng, chứ cô ta thì chỉ đáng gọi là trà xanh cao cấp mà thôi.
“Nhưng tôi đâu có ngốc. Cô có biết không, trước đây chồng cô ra giá một triệu cơ đấy. Cô keo kiệt hơn Lý Kiến nhiều. Nhưng tôi đâu có nhận. So với một triệu kia, thì việc tôi ở bên Lý Mậu rồi cứ thế mà chờ thừa kế cả gia sản, đó chẳng phải lợi hơn sao?”
Tôi không đáp lời. Đưa tiền cho cô ta á? Tôi điên rồi mới làm thế. Tôi chỉ muốn thử xem giới hạn của cô ta tới đâu.
Cô ta lại nói tiếp: “Tất nhiên, nếu cô đồng ý để tôi làm mẹ kế của Lý Mậu, tôi cũng có thể chia tay với anh ấy.”
Tôi suýt nữa hất cả ly cà phê vào mặt cô ta: “Cô Hứa này, cô có mẹ không? Nếu là người từng được dạy chút lễ nghi liêm sỉ, thì họ chắc sẽ không nói ra mấy câu như vậy đâu nhỉ?”
Ngay lúc ấy, cô ta bất ngờ cầm ly cà phê trước mặt tôi, hắt thẳng lên người mình.
Sau đó, Hứa An An ném cái ly xuống đất, hét lên một tiếng sắc lẻm. Cô ta ngước nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước, dáng vẻ vừa oan ức vừa đáng thương: “Dì à, chỉ vì con không muốn rời xa A Mậu mà con sai rồi sao? Tại sao dì lại đối xử với con như thế này?”
Mọi người trong quán đều quay lại nhìn, ánh mắt đầy dè bỉu như thể đang xem một vở mẹ chồng - nàng dâu ngoài đời thật.
Và rồi, Lý Mậu đẩy cửa bước vào, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Nó lập tức bước đến chắn trước mặt Hứa An An: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?!”
Hứa An An lập tức bày ra vẻ yếu đuối tội nghiệp: “A Mậu, anh đừng trách mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ao-c-c-a-b-n-g-i-con-trai-t-i&chuong=6]
Mẹ chỉ vì thương anh quá thôi. Nhưng em với anh là thật lòng, em không muốn rời xa anh.”
Cô ta cố tình chọn chỗ ngồi trong góc khuất không có camera giám sát.
Chậc, cô gái này… quả là tiến bộ không ít.
Tôi nở một nụ cười giễu cợt: “Cô tưởng cô thắng rồi à?”
Người càng sốt ruột, càng dễ để lộ sơ hở.
6
Tôi hiểu rất rõ suy nghĩ của Hứa An An, cô ta cho rằng mình đã đoán trúng mọi toan tính trong lòng tôi.
Cô ta biết tôi tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện cô ta ở bên Lý Mậu, mà vì đủ thứ lý do nên tôi sẽ không nói rõ sự thật với Lý Mậu.
Chính vì vậy, cô ta mới có thể lợi dụng khoảng trống, đó là lôi kéo Lý Kiến đang bị nắm thóp, rồi từ từ chia rẽ tình cảm mẹ con giữa tôi và Lý Mậu.
Một vài bước trong đó quả thật cô ta làm rất thành công: kiểu thanh niên đầy nhiệt huyết như Lý Mậu thường có cảm tình và bản năng bảo vệ với những cô gái yếu đuối đáng thương.
Nó cau mày đối mặt với tôi: “Mẹ, rốt cuộc mẹ sao vậy?”
Tôi thấy Hứa An An đứng sau lưng nó khẽ cong khóe môi, lộ vẻ đắc ý.
Tôi bật cười, hỏi Lý Mậu: “A Mậu, trong lòng con, mẹ là người thế nào?”
“Mẹ vẫn luôn rất tốt, chỉ là…”
Chỉ là dạo này mẹ trở nên kỳ lạ, ngang ngược vô lý. Có lẽ nó định nói thế.
Tôi nói tiếp: “A Mậu, vừa rồi mẹ có nói chuyện với bạn gái con về chuyện thừa kế tài sản. Mẹ thực sự không thích cô ta nhưng vốn dĩ cũng có thể không can thiệp chuyện con yêu ai. Chỉ là mẹ đang tính nuôi thêm một đứa con, để nó thừa kế gia nghiệp. Con thấy sao? Tất nhiên, nhà xe đứng tên con mẹ sẽ không lấy lại.”
Lý Mậu lập tức không còn quan tâm đến bạn gái nữa, chỉ còn lại sự kinh ngạc: “Mẹ tính sinh em bé sao?!”
“Không nhất thiết là sinh, nhận nuôi cũng được. Nói chung là như vậy. Nếu con đồng ý thì ký một bản từ bỏ quyền thừa kế đi.”
Hứa An An lợi dụng sự đơn thuần và tốt bụng của Lý Mậu, nhưng cô ta không ngờ rằng điều này chưa chắc đã có lợi cho mình, vì Lý Mậu không quá quan tâm đến tiền bạc.
Từ nhỏ đến lớn, nó chưa từng thiếu tiền nên cũng chẳng mấy khi xem trọng.
Nghe xong tôi nói, Lý Mậu liền rộng rãi đáp: “Được mà mẹ, đó vốn dĩ là tiền của ba mẹ, ba mẹ muốn cho ai là quyền của hai người. Nhưng mẹ tính sinh thêm hay nhận nuôi vậy? Trước giờ con vẫn mong có một đứa em gái đấy!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận