Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI BẢO TÔI CHỈ XỨNG DÙNG TUÝP KEM DƯỠNG TAY GIÁ HAI TỆ

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:29:40
Tên bạn trai luôn tỏ ra yêu chiều tôi đã tặng cho tôi một tuýp kem dưỡng tay giá hai tệ vào đúng ngày sinh nhật.
Anh ta nói: “Siêu thị đúng lúc đang giảm giá, anh thấy rất hợp với em, vừa rẻ lại vừa thực dụng.”
“Dù sao em cũng chẳng thích dùng mấy món dưỡng da đắt tiền.”
Tôi nhận lấy tuýp kem dưỡng rẻ tiền trong tay anh ta, rồi quay đầu nhìn về bộ dưỡng da trị giá cả chục nghìn tệ trên bàn trang điểm.
Đó là món quà anh ta mua cho Bạch Nguyệt Quang của mình.
Tối hôm đó, Lâm Tiêu đăng ảnh bộ mỹ phẩm đắt đỏ lên vòng bạn bè, còn cố ý mỉa mai tôi.
【Có những người đúng là rẻ mạt thật đấy, ngay cả đồ tặng kèm của tôi cũng không xứng dùng.】
Tôi thản nhiên đáp lại ngay bên dưới:
【Đúng vậy, tôi không xứng dùng đồ tặng kèm, mà cô thì chỉ xứng nhặt lại đống rác tôi không cần nữa thôi.】
1
Khi rời đi với túi đồ chăm sóc da trên tay, Phó Từ vẫn không quên dặn dò tôi đang đứng ngây ra đó.
“Hôm nay là sinh nhật, nhớ ăn bánh kem đấy.”
“Em cũng biết mà, Tiêu Tiêu tình cờ sinh cùng ngày với em, cô ấy lại chẳng có mấy người bạn, làm ông chủ như anh cũng nên đến bên cạnh cô ấy một chút.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Phó Từ đã đẩy cửa phòng khách bước ra.
Chiếc bánh kem trên bàn còn chưa kịp bóc, vậy mà anh ta chẳng thể chờ thêm một giây nào, cứ như muốn bay đến chỗ Lâm Tiêu ngay lập tức.
Tuýp kem dưỡng tay rẻ tiền vẫn bị tôi siết chặt trong tay.
Thì ra món quà sinh nhật tôi mong chờ bấy lâu, cuối cùng chỉ đáng giá hai tệ.
Có lẽ sai lầm là ở chỗ tôi không nên sinh cùng ngày với Lâm Tiêu.
Nặng nhẹ thế nào, nhìn là rõ.
Tôi hít một hơi thật sâu, cất bánh kem trở lại vào tủ lạnh.
Tâm trạng vốn còn tạm ổn giờ phút này đã hoàn toàn rối bời.
May mà đồng nghiệp trong công ty biết hôm nay là sinh nhật tôi nên rủ tôi ra ngoài ăn một bữa.
Trước đây, chắc chắn tôi sẽ từ chối, vì Phó Từ không thích tôi thân thiết với đồng nghiệp trong công ty.
Anh ta chiếm hữu đến mức cực đoan, không cho phép bất kỳ người con trai nào lại gần tôi, đến cả con gái cũng phải cân nhắc nhiều lần.
Nhưng anh ta lại hoàn toàn quên mất, khi tôi vì anh mà từ bỏ tất cả các mối quan hệ xã giao thì anh đang lao đến chỗ Lâm Tiêu như thể chạy nước rút trăm mét.
Giữa mùa đông giá rét, tuyết rơi đầy trời, Tiểu Nhạc đã đứng dưới lầu chờ tôi từ sớm.
Thấy tôi đi tới, cô ấy cố tình cười hỏi: “Bạn trai cậu tặng gì cho cậu vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-b-o-t-i-ch-x-ng-d-ng-tu-p-kem-d-ng-tay-gi-hai-t&chuong=1]

Không lẽ là bộ mỹ phẩm mấy chục tệ?”
Tiểu Nhạc nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, mắt ánh lên tia sáng lấp lánh.
Phải rồi, là quà mấy chục nghìn… nhưng không phải tặng tôi.
“Anh ta… tặng kem dưỡng tay.”
“Kem dưỡng tay cũng tốt mà, mùa đông thế này dùng là hợp lý nhất.”
Tôi không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn trận tuyết trắng xóa trước mắt.
Có lẽ trong mắt họ, Phó Từ là một người bạn trai rất tuyệt vời, anh ta đưa tôi đến công ty từ khi trời còn chưa sáng, cũng từng đứng dưới lầu chờ tôi tăng ca đến tận nửa đêm.
Nhưng họ đâu biết, tất cả những điều đó đã là chuyện từ rất lâu rồi, lâu đến mức tôi chẳng còn nhớ nổi nữa.
Lúc ăn cơm, tôi lướt điện thoại, cố tìm chút tin tức gì từ Phó Từ.
Nhưng hy vọng thường đi kèm thất vọng.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và anh ta vẫn dừng lại ở sáng ngày hôm kia.
Ngược lại, tôi lại thấy dòng trạng thái mới của Lâm Tiêu.
Trong ảnh là bộ mỹ phẩm La Mer mà Phó Từ tặng cô ta.
Dòng chữ chỉ mình tôi nhìn thấy còn châm chọc đến mức tàn nhẫn:
【Có những người đúng là rẻ mạt thật đấy, ngay cả đồ tặng kèm của tôi cũng không xứng dùng.】
Tôi khẽ cười lạnh, ném điện thoại sang một bên.
Có lẽ tâm trạng quá nặng nề, tôi bèn gọi phục vụ mang lên cả một két rượu.
Tiểu Nhạc lo lắng hỏi: “Vi Vi, cậu không phải không uống được rượu sao?”
Tôi lắc đầu, nói với cô ấy: “Không sao, một năm mới có một lần sinh nhật.”
Rượu mạnh hết ly này đến ly khác trôi xuống cổ họng, vậy mà vẫn thấy chưa đủ, tôi nằm gục lên bàn, buồn bã vô cùng.
Đúng lúc đó, điện thoại cuối cùng cũng vang lên. Tôi gượng dậy khỏi bàn, nhìn tên người gọi hiện trên màn hình.
Là Phó Từ — người mà tôi từng khắc ghi trong tim, nhưng giờ thì không còn nữa.
“Có chuyện gì?” Tôi lạnh nhạt hỏi.
Chỉ qua một câu nói, Phó Từ đã biết tôi uống rượu.
Anh ta giận dữ quát: “Tần Vi, em điên rồi à?!”
“Em quên mình bị dị ứng cồn rồi sao?!”
Tôi bật cười khẽ, thật không ngờ anh ta vẫn còn nhớ tôi dị ứng rượu.
Mặt tôi nóng bừng, đầu óc bắt đầu choáng váng. Có lẽ do cồn tác động, tôi không kiềm chế được mà hét lên: “Em đúng là điên rồi, bị anh và Lâm Tiêu dồn đến phát điên!”
2
"Đến cả sinh nhật của em anh cũng phải chạy đến bên cô ta. Rốt cuộc em là bạn gái anh hay cô ta mới là bạn gái anh hả?!"
Phó Từ im lặng rất lâu, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: "Em đấy Tần Vi, đừng có mượn rượu làm càn. Mấy trò đó anh không chấp nhận đâu."
"Em cũng biết Tiêu Tiêu cô đơn không ai bên cạnh, anh chỉ là đi cùng cô ấy mừng sinh nhật thì có gì sai?"
"Anh đã từng cùng em trải qua bao nhiêu sinh nhật, sao em không nhớ đến điều đó?"
"Suốt ngày chỉ biết bắt bẻ mấy chuyện vặt vãnh cỏn con."
Nhưng rõ ràng, tôi chỉ nói hai câu, Phó Từ đã hận không thể dùng nước bọt mà dìm ch.ết tôi.
Thì ra trong lòng anh ta, Lâm Tiêu đã quan trọng đến vậy rồi.
Tôi lặng lẽ cúp máy, ánh mắt dõi theo những chai rượu ngả nghiêng đầy trên bàn, trống rỗng.
"Không sao chứ Vi Vi? Phó Từ sao lại có thể nói với cậu như vậy..." Tiểu Nhạc vừa vỗ lưng tôi vừa lo lắng.
Ngay cả một người bạn bình thường cũng biết lo lắng cho tôi, còn Phó Từ thì chỉ biết trách móc.
Tôi lẽ ra nên sớm nhìn rõ tất cả.
Tiểu Nhạc thấy tôi không còn tỉnh táo, đành phải gọi điện cho Phó Từ một lần nữa.
Chẳng bao lâu sau, Phó Từ đến. Trong mắt anh ta là cơn giận đang cố kìm nén.
Anh ta bước thẳng đến bên tôi, kéo tôi dậy.
"Không phải chứ Tần Vi, chỉ vì anh không ở bên em ngày sinh nhật, em liền chọn cách này để trả đũa anh sao?"
Người tôi ngứa ngáy khó chịu, mẩn đỏ nổi lên khắp nơi. Tôi đưa tay gãi cổ, hơi men nồng nặc phả ra khi tôi nói:
"Em không trả đũa anh. Em chỉ đang tự trừng phạt chính mình thôi."
Nói rồi, tôi hất anh ta ra xa.
Tiểu Nhạc định bước tới lại bị Phó Từ quát ngăn lại:
"Đừng đụng vào cô ấy. Chính vì tụi bạn bè xấu xa như các cô mà Vi Vi mới thành ra thế này."
"Cô ấy trước kia không bao giờ uống rượu. Từ lúc đi làm với mấy người thì học đòi uống rượu. Cô biết rõ cô ấy bị dị ứng, sao còn không ngăn lại? Cô đang có ý đồ gì?"
Tiểu Nhạc ch.ết sững tại chỗ, uất ức đến rơi nước mắt. Cô ấy vốn chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho tôi, vậy mà trong miệng Phó Từ lại thành kẻ tội đồ không thể dung tha.
Cô ấy nghẹn ngào không nói nên lời, cuối cùng đành lặng lẽ quay người bỏ đi.
Tôi muốn gọi cô ấy lại nhưng cơ thể loạng choạng không chịu nổi, đành phải chờ mai sẽ xin lỗi.
Sau đó, tôi quay sang nhìn Phó Từ: "Phó Từ, anh bị bệnh đấy à? Anh không ở bên em ngày sinh nhật, giờ ngay cả người khác muốn ở bên em cũng không được sao?"
Anh ta chẳng để tâm, vẫn cố chấp trách Tiểu Nhạc: "Anh đã nói bao nhiêu lần, em tránh xa mấy người giả tạo đó ra. Sao em cứ không nghe lời?"
Tuyết vốn đã ngừng, giờ lại rơi lất phất. Tôi phủi tuyết trên người, lãnh đạm nhìn anh ta:
"Họ... còn thật lòng hơn anh."
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ, quay người đi về phía con đường phía trước, nhưng cơ thể lại ngứa ngáy dữ dội hơn.
Tôi nhớ lần gần nhất uống rượu là một năm trước.
Hồi đó Phó Từ phải xã giao vì công việc, thường xuyên dự tiệc rượu. Nhưng anh bị đau dạ dày, hoàn toàn không uống được.
Dù biết mình dị ứng cồn, tôi vẫn không do dự mà nâng ly thay anh.
Thậm chí đến mức ho ra máu, tôi cũng không dừng lại, chỉ để giành về một dự án từ tay khách hàng cho anh ta.
Phó Từ đau lòng đến không thể thở nổi, ôm tôi khóc nức nở.
Cuối cùng, anh ta cũng ký được hợp đồng với khách.
Lúc đó tôi rất mãn nguyện, vì cảm thấy mình có thể san sẻ nỗi lo công việc cho anh ta.
Lần trước uống rượu là vì Phó Từ, lần này uống rượu, e rằng... cũng vẫn là vì anh ta.
Cuộc đời cứ loanh quanh xoay quanh anh ta như thế, thật sự quá mỏi mệt rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận