Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI BẢO TÔI CHỈ XỨNG DÙNG TUÝP KEM DƯỠNG TAY GIÁ HAI TỆ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-21 19:31:04
7
Anh ta định lấy gì để bảo đảm với tôi đây?
Tôi chui tọt vào chăn, trùm kín đầu lại, mãi đến khi Phó Từ rời đi, tôi mới ló đầu ra.
Cuộc sống kiểu đánh một cái rồi cho một viên kẹo như thế này, tôi chẳng còn hứng thú tiếp tục nữa.
Sáng hôm sau, Phó Từ quay về rất sớm, cả người mệt mỏi rũ rượi nằm bệt trên ghế sofa.
Thấy tôi đi ra, anh ta mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Đi thôi Vi Vi, ra ngoài mua quà cho em.”
Lúc đi ngang trung tâm thương mại, Phó Từ chợt dừng bước.
Anh ta nhìn vào cửa tiệm trang sức lấp lánh bên trong rồi lắc đầu.
“Những thứ đó tầm thường quá, không xứng với em.”
“Chúng ta đến siêu thị đi.”
Trong tiệm đang có một đôi tình nhân lựa dây chuyền, tôi bỗng nhớ Phó Từ từng nói rằng sau này kết hôn sẽ mua “năm món vàng” cho tôi.
Thế nên tôi bèn trêu anh ta: “Không phải anh từng nói sẽ năm món vàng kim cho em sao? Vào xem thử đi.”
Nói rồi, tôi kéo tay anh ta bước vào cửa hàng.
Nhưng Phó Từ lập tức gạt tay tôi ra, giọng gay gắt quở trách. Có lẽ nhận ra khẩu khí của mình quá nặng, anh ta mím môi, điều chỉnh lại ngữ điệu rồi mới nói tiếp: “Bây giờ người ta chỉ mua ba món vàng thôi, làm gì có ai mua năm món vàng nữa đâu.”
“Với lại công ty đang gặp vấn đề về dòng tiền, anh không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
“Nhưng anh hứa, lúc cưới chắc chắn sẽ bù lại cho em bằng thứ khác.”
Phó Từ nói bằng giọng điệu nghiêm túc, còn tôi thì không nhịn được bật cười.
Khi mua đồ cho Lâm Tiêu thì tiền bạc dư dả, còn tôi vừa hé lời, lập tức biến thành “khó khăn tài chính”.
Hôm nay tâm trạng Phó Từ có vẻ rất tệ, chuyện tối qua sau khi rời đi anh ta và Lâm Tiêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi cũng chẳng muốn truy hỏi.
Có lẽ lại là cặp đôi nhỏ giận dỗi lặt vặt.
Từ siêu thị đi ra, Phó Từ trông đắc ý ra mặt, cầm một bộ mỹ phẩm chỉ giá một trăm tệ khoe với tôi như thể lập được công lớn.
“Lời quá chừng, một trăm tệ mà được hẳn một bộ to thế này, chắc đủ cho em dùng cả năm đấy.”
Tôi chạy theo anh ta cả buổi sáng, vốn dĩ cũng chỉ để xem rốt cuộc anh ta sẽ mua cho tôi cái gì.
Kết quả vẫn là như vậy.
Thế nên tôi không vòng vo nữa, nói thẳng: “Anh nghĩ em thật sự muốn anh mua quà cho em sao?”
“Chỉ là rảnh rỗi quá, gi.ết thời gian thôi.”
“Mỹ phẩm một trăm tệ thì khỏi cần, lỡ dùng xong lại hỏng cả mặt.”
Vẻ phấn khởi ban nãy của Phó Từ lập tức tắt ngấm.
Anh ta lẩm bẩm: “Tần Vi, sao em lại trở nên thực dụng như thế?”
“Là do anh quá keo kiệt thì có.”
Về đến nhà, Lâm Tiêu đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa với dáng vẻ của một bà chủ.
Lúc này tôi mới sực nhớ ra, vì để tiện cho Lâm Tiêu ra vào, Phó Từ đã đổi sang khóa vân tay, còn cẩn thận lưu luôn dấu vân tay của cô ta vào.
Phó Từ đứng ở cửa, nhìn người đang ngồi trên sofa, trong mắt tràn đầy chán ghét.
“Sao cô lại đến đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-b-o-t-i-ch-x-ng-d-ng-tu-p-kem-d-ng-tay-gi-hai-t&chuong=4]

Không phải tôi đã nói là đừng đến nhà tôi nữa à?”
“Vả lại, tự tiện vào nhà người khác mà không được cho phép, có thấy quá vô lễ không?”
Lâm Tiêu chẳng hề nao núng, ngồi thẳng dậy.
“Anh Phó Từ, anh đừng giận mà, hôm qua em đâu cố ý lừa anh.”
“Em chỉ là thấy anh không đuổi theo nên trong lòng thấy hụt hẫng.”
“Anh từng nói mà, so với em thì Tần Vi chẳng khác gì bà cô già, người anh thật sự thích là em.”
Phó Từ sầm mặt, sải bước đến trước mặt Lâm Tiêu, khiến cô ta hoảng đến biến sắc.
“Đủ rồi Lâm Tiêu! Tôi khi nào từng nói mấy lời đó?!”
“Trong lòng tôi, cô còn không bằng một sợi tóc của Vi Vi!”
“Đừng có tưởng tôi đối xử với cô tốt một chút là cô có thể mơ mộng làm bà chủ nhà này.”
8
Môi Lâm Tiêu run lẩy bẩy, nước mắt từ khóe mắt từng giọt, từng giọt lớn lặng lẽ rơi xuống.
Cô ta khẽ nói: “Anh rõ ràng đã nói… em xinh hơn Tần Vi, dịu dàng hơn, hiểu chuyện hơn cô ta mà…”
“Lừa cô đấy mà cô cũng tin, đúng là ngây thơ.”
Phó Từ cười lạnh, lời nói đầy châm biếm. Nói xong, anh ta lại quay về bên cạnh tôi, cất giọng dỗ dành: “Em yên tâm đi Vi Vi, anh hứa với em, hôm nay anh sẽ cho cô ta nghỉ việc.”
“Hay là em quay lại công ty làm nhé?”
Tôi hất tay anh ta đang đặt trên vai mình ra, lạnh nhạt đáp: “Thôi khỏi, lỡ lại làm phiền anh hẹn hò với mấy cô gái khác thì sao?”
Đêm đó, vì thời tiết giá rét đã qua nên chuyến bay được dời lên sáng hôm sau.
Thế là đêm nay, tôi ngủ một giấc thật yên ổn.
Lâm Tiêu rời đi rồi, Phó Từ cũng không đuổi theo, chỉ cố gắng lấy lòng tôi hết lần này đến lần khác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Phó Từ đã đi làm. Có lẽ quen thói buổi sáng là đi đón Lâm Tiêu.
Đến khi nhớ ra, anh ta mới gửi cho tôi một tin nhắn.
“Xin lỗi em Vi Vi, sáng nay quên đưa em đi làm rồi. Nhưng tối anh sẽ đợi em dưới tòa nhà công ty.”
“Tối gặp nhé, vợ yêu.”
Sự thân mật đột ngột ấy suýt khiến tôi buồn nôn.
Phải biết rằng, kể từ khi Lâm Tiêu xuất hiện, tôi và Phó Từ đã lâu không còn thân mật với nhau nữa.
Tôi kéo vali, nhìn lại nơi mình từng sống cùng Phó Từ suốt ba năm qua.
Trong lòng không có chút luyến tiếc nào, ngược lại, chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Phải biết, ban đầu tôi đến với anh ta là với tâm thế nghiêm túc để kết hôn.
Cuối cùng thì người còn, tình chẳng còn, chuyện cũng đến hồi kết.
Máy bay cất cánh, tôi nhìn những tòa nhà phía dưới ngày càng nhỏ lại, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm.
Phó Từ, cuối cùng tôi cũng buông bỏ anh rồi.
Nếu không phải do chuyến bay bị hoãn, tôi đã rời đi từ sớm, đâu còn ở lại để cùng anh ta tiếp tục màn kịch này lâu đến vậy.
Về đến nhà, ba mẹ đang dắt chó đi dạo dưới tầng, thấy tôi kéo vali trở về, cả hai đều ngơ ngác.
Mẹ tôi là người lên tiếng trước: “Con bị đuổi ra khỏi nhà à?”
Tôi siết chặt tay nắm vali, nhìn gương mặt mẹ đã có phần già nua rồi nói bằng giọng điệu điềm đạm: “Con chia tay với Phó Từ rồi.”
Nghe đến “chia tay”, mẹ lập tức giận đến dậm chân tại chỗ.
“Chia tay? Không kết hôn nữa sao?”
“Thế nhà cưới của em trai con thì sao? Nó còn đang trông vào tiền sính lễ của con để mua nhà đấy!”
Ba tôi cũng nhăn mặt, dắt chó ngồi xuống ghế đá, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Con đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, nuôi con lớn từng này là để con báo đáp ba mẹ kiểu này à?”
“Ba mẹ cũng đâu đòi hỏi con phải lấy người thật giàu, Phó Từ chẳng phải rất tốt sao? Có tiền, có công ty.”
“Con chia tay làm gì? Nhịn một chút thì không được à? Đàn ông bên ngoài có người này người kia là chuyện thường.”
“Chỉ cần tối nó còn nhớ đường về nhà là được.”
Ba tôi nói ra những lời vừa mềm mỏng vừa khuyên nhủ, nhưng trong lòng tôi chỉ thấy buốt lạnh.
Trong ngôi nhà này, tôi chưa từng có lấy một chút vị trí.
Trong mắt họ, sinh ra tôi, nuôi tôi lớn, là để tôi tìm một người đàn ông có tiền rồi đưa tiền về nhà cho em trai mua nhà.
Nói đến Phó Từ, ánh mắt họ toàn là tiếc nuối mà chẳng ai biết hồi đầu khi công ty mới thành lập, tôi đã dốc bao nhiêu tâm huyết và tiền bạc vào đó.
Cho nên dù về sau có tiết kiệm được một ít, tôi cũng chưa bao giờ dám để lộ trước mặt họ.

Bình Luận

0 Thảo luận