9
Trở vào trong nhà, em trai Tần Trạch của tôi vẫn đang còn trốn trong phòng chơi game.
Nghe tin tôi về, cậu ta mới tháo tai nghe xuống, bước ra ngoài.
“Sao chị về một mình vậy? Anh rể đâu?”
Tần Trạch nhìn tôi kéo vali trở về một mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Phía sau, mẹ tôi buồn bã đáp lời: “Còn anh rể gì nữa, chị mày sớm đã không cần người ta rồi.”
Tần Trạch lập tức lộ ra dáng vẻ hận sắt không rèn thành thép.
“Cái gì? Không thể nào, chị đúng là… người thì già, sắc thì phai, không tranh thủ kiếm tấm chồng còn bày đặt kén cá chọn canh.”
Vì chuyện xảy ra như vậy nên bữa tối hôm đó, mẹ tôi chẳng buồn nấu nướng gì tử tế.
Tần Trạch đói meo, vừa thấy đĩa thịt là gắp sạch mấy miếng ít ỏi còn lại.
Cậu ta còn không quên “dằn mặt” tôi: “Chị tốt nhất nên nhanh tìm ai đó mà gả đi, chứ nhà này chẳng dư cơm cho chị đâu.”
“Chị vừa mới về, thịt đã không đủ ăn rồi đấy.”
Tôi đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn ba người lạnh nhạt ngồi quanh bàn.
Rõ ràng là người thân của tôi, vậy mà tại sao tôi lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào?
Huống hồ, mấy năm nay ba tôi làm ăn bên ngoài cũng không đến nỗi.
Muốn mua nhà cho Tần Trạch chẳng qua là chuyện quá dễ.
Thế nhưng họ vẫn không chịu buông tha tôi, muốn moi nốt chút giá trị cuối cùng còn sót lại trên người tôi.
…
Còn bên phía Phó Từ, lần này anh ta thật sự giữ lời, chưa hết giờ tan làm đã đến đứng chờ dưới công ty.
Chỉ là anh ta không biết, tôi đã sớm nộp đơn nghỉ việc rồi.
Thế nên mãi đến khuya không thấy tôi đâu, anh ta mới cuống cuồng chạy vào hỏi lễ tân.
“Tần Vi? Cô ấy đã nghỉ việc rồi, mới vài hôm trước thôi.”
Nhân viên lễ tân thản nhiên nói, giáng cho Phó Từ một đòn chí mạng. Anh ta hoảng hốt chạy ra ngoài, gọi điện cho tôi.
Lúc nhận được cuộc gọi, tôi đang ngồi trên sofa, chịu trận những lời “yêu thương” từ ba mẹ.
Thấy tên người gọi hiện lên màn hình, mẹ tôi ngừng mắng, đưa điện thoại cho tôi.
“Vi Vi, em nghỉ việc từ khi nào mà anh không biết vậy?”
“Sao em lại không nói với anh một tiếng, hại anh đợi em lâu như vậy.”
“Giờ em đang ở nhà phải không? Anh về ngay.”
Mẹ nhìn tôi đầy mong chờ nhưng tôi lại không hề đáp lại như họ mong muốn.
“Chia tay đi, Phó Từ. Vài ngày trước tôi đã nói rõ rồi.”
“Tôi đi rồi.”
Lời vừa dứt, mẹ tôi giận đến mức lập tức quay về phòng, còn ba thì chỉ im lặng ngồi đó rít từng hơi thuốc lào.
Phó Từ không cam lòng, lại lên tiếng: “Em thật sự nỡ rời xa anh sao?”
“Có phải vẫn còn giận vì chuyện sinh nhật hôm đó? Cùng lắm anh mua lại cho em một bộ mỹ phẩm đắt tiền hơn là được chứ gì.”
“Về đi, hoặc để anh đến đón em cũng được.”
Tôi thở dài, chậm rãi đáp: “Không cần đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-b-o-t-i-ch-x-ng-d-ng-tu-p-kem-d-ng-tay-gi-hai-t&chuong=5]
Tôi nói lại lần nữa, chúng ta đã chia tay rồi. Anh cũng đừng làm phiền tôi nữa, về sống yên ổn với Lâm Tiêu đi.”
“Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, mở miệng ra là Lâm Tiêu. Em chẳng phải đang ghen với cô ta sao? Anh đã đuổi việc cô ta rồi, em còn muốn gì nữa?”
Phó Từ có vẻ giận thật. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần sa thải Lâm Tiêu là tôi sẽ quay lại như chưa từng có chuyện gì.
Nhưng những tổn thương mà anh ta gây ra cho tôi đã nói rõ, chúng tôi mãi mãi không thể quay lại như trước.
Cuộc trò chuyện giữa tôi và Phó Từ kết thúc trong căng thẳng.
Sáng hôm sau, mẹ tôi gọi đến mấy đối tượng xem mắt đến tận nhà.
Bà tươi cười rạng rỡ giới thiệu ba người đàn ông cho tôi.
Còn tôi thì đang đầu bù tóc rối nằm lười biếng trên giường.
Cuộc sống đã rối tung rối mù, vậy mà ngay cả ba mẹ, những người sinh ra và nuôi tôi lớn cũng không thể hiểu cho tôi.
Tôi thật sự cảm thấy lần quay về này là một sai lầm.
Sau một hồi giả ngốc giả điên, ba người đàn ông xem mắt đều bị dọa cho chạy mất.
Mẹ tôi giận đến mức đứng bên giường mắng té tát: “Sao hả? Mẹ chọn thì mày chê, người mày chọn cũng không chịu, mày định sống độc thân cả đời đấy à?”
Tôi không nói gì, lặng lẽ xuống giường, thay đồ rồi bước ra khỏi cửa.
May mà những năm qua tôi vẫn giữ lại một chút tiền tiết kiệm cho bản thân, cũng đủ để không đến mức phải ngủ đầu đường xó chợ.
10
Rời khỏi nhà, tôi lập tức đặt một phòng khách sạn để ở tạm.
Chỉ không ngờ, lúc đang ăn dưới tầng thì bất ngờ gặp lại Tiểu Nhạc đã nhiều ngày không gặp.
Nhìn qua tâm trạng của cô ấy có vẻ rất tốt, bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt, chắc là bạn trai hiện tại của cô.
Từ lần gặp trước đến giờ, trong lòng tôi vẫn luôn áy náy, thế nên vừa nhìn thấy cô ấy, tôi lập tức chạy đến.
“Xin lỗi cậu, Tiểu Nhạc, tớ thay mặt Phó Từ xin lỗi cậu.”
Tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ mắng tôi, sẽ giận tôi, nhưng cô ấy vẫn dịu dàng nắm lấy tay tôi, giọng nói nhẹ nhàng: “Tớ không giận đâu, Vi Vi.”
“Ngày đó bỏ đi không từ biệt là tớ không đúng. Nhưng nghĩ lại, người đáng được cảm thông hơn là cậu. Cậu phải sống lâu dài dưới những lời mỉa mai lạnh lẽo của Phó Từ, còn tớ mới chỉ bị nói vài câu đã chịu không nổi rồi.”
“Sau đó cậu ổn chứ? Anh ta còn bắt nạt cậu nữa không?”
Tôi lắc đầu nói với cô ấy: “Bọn tớ chia tay rồi.”
Tiểu Nhạc thở phào nhẹ nhõm, rất đồng tình với quyết định của tôi. Biết tôi đã nghỉ việc, cô ấy lập tức giới thiệu tôi vào công ty nơi cô ấy đang làm.
Cô lại một lần nữa giúp tôi, còn tôi lại chẳng biết phải đền đáp thế nào cho xứng.
Có công việc mới, cũng đồng nghĩa với một khởi đầu mới.
Tôi thuê một căn nhà nhỏ gần công ty, ba mẹ cũng không còn liên lạc nữa.
Có lẽ là vì họ cho rằng tôi đã hết giá trị lợi dụng.
Thật ra cuộc sống như vậy lại nhẹ nhõm biết bao, không còn Phó Từ với những lần trút giận vô cớ, cũng không còn những lời mỉa mai cay nghiệt từ ba mẹ.
Chỉ không ngờ, chưa được bao lâu, Phó Từ lại tìm đến tôi.
Anh ta xách theo đủ loại hộp quà lớn nhỏ, đứng dưới toà nhà công ty, thấy tôi đi tới thì mừng rỡ chạy lại.
“Vi Vi, em xem này, anh mua cho em rất nhiều bộ mỹ phẩm trị giá cả chục ngàn đấy, ngần này thời gian rồi, em cũng nên nguôi giận đi chứ.”
“Xét cho cùng cũng là tình cảm nhiều năm, em tha thứ cho anh một lần đi. Sinh nhật lần sau, em muốn gì anh cũng sẽ mua, được không?”
Đối diện với khuôn mặt tươi cười lấy lòng ấy, tôi thậm chí có chút không quen.
Phải biết rằng, người từng nói năng thấp giọng như thế, trước đây vốn là tôi.
“Muộn rồi, Phó Từ.”
“Lúc tôi cần, anh không mua. Đến khi tôi không cần nữa, anh đem đến còn có nghĩa lý gì?”
“Không có đàn bà thì anh không sống nổi sao?”
Phó Từ không giấu nổi chua chát, cúi đầu nói: “Không có em… anh thật sự sống không nổi.”
“Sống không nổi thì đi ch.ết đi.”
Tôi giật lấy bộ mỹ phẩm từ tay anh ta, ném mạnh xuống đất.
Thủy tinh vỡ tung toé, chất lỏng bên trong tràn ra loang lổ.
Phó Từ thấy vậy, không trách tôi, chỉ lặng lẽ ngồi xổm xuống, nhặt những mảnh vỡ bằng tay trần, đến mức lòng bàn tay rướm máu, vẫn không nỡ buông ra.
Từ sau hôm đó, tôi không gặp lại Phó Từ nữa.
Chỉ nghe nói, Lâm Tiêu lại giở chiêu cũ, gọi điện nhờ anh ta đến cứu.
Chuyện “Sói đến rồi” nghe một lần thì được, đến lần thứ hai, chẳng còn ai tin nữa.
Nhưng Phó Từ không ngờ rằng lần này Lâm Tiêu nói thật.
Ngày hôm sau, tin tức tràn ngập khắp nơi: Lâm Tiêu khi đi về nhà một mình vào ban đêm thì bị mấy gã lang thang say rượu làm nhục đến ch.ết.
Khi được phát hiện, trên người cô ta không còn một chỗ da lành lặn.
Còn Phó Từ thì ngày ngày uống rượu, u sầu chẳng thiết gì, không rõ là vì tôi rời đi mà đau lòng hay vì thương xót cho kết cục của Lâm Tiêu.
Sau đó, anh ta hoàn toàn suy sụp, công ty cũng theo đó mà sụp đổ. Anh ta mắc chứng trầm cảm nặng.
Tự sát mấy lần, đều được cứu sống, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải đưa anh ta vào viện tâm thần.
Số phận của Phó Từ tuy đáng thương nhưng không đáng để tôi phải đồng cảm.
Tất cả là do anh ta tự chuốc lấy.
Còn sự nghiệp của tôi thì ngày càng khởi sắc. Vài năm sau, tôi đã tự mình lập nên một công ty riêng như mong ước.
Người ta vẫn nói, "ân một giọt, báo đáp cả dòng suối".
Cho nên, tôi chưa từng quên sự giúp đỡ của Tiểu Nhạc.
Vị trí phó tổng giám đốc trong công ty tôi vẫn luôn để trống và cô ấy chính là người phù hợp nhất.
Ngày Tiểu Nhạc bước vào công ty, nụ cười rạng rỡ của cô ấy vẫn giống hệt như lần đầu tôi gặp.
Trên tay cô ấy còn ôm chiếc cốc thuỷ tinh mà tôi đã tặng từ rất lâu trước đó.
Cô ấy nói: “Lâu rồi không gặp.”
Tôi cười, đáp lại: “Cứ như mới gặp hôm qua vậy.”
(Hết)
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận