Một cái tát như trời giáng đập thẳng vào mặt tôi.
“Đồ ti tiện, mày diễn giỏi lắm đấy, còn biết gọi cả bố ra giúp. Bảo sao lại quyến rũ được chồng tao chi tiền cho mày. Quả nhiên, thứ lẳng lơ như mày giỏi lắm!”
Tôi cố gắng mở miệng để giải thích: “Không phải như vậy, dì hiểu lầm rồi...”
Da đầu tôi đau nhói, khiến tôi không kìm được hít sâu một hơi.
Hứa Tình nhổ một bãi nước bọt vào tôi, khuôn mặt đầy khinh miệt và ghê tởm.
“Đúng là thứ mặt dày, làm mà không dám nhận. Dám phá hoại gia đình người khác, để xem sau này mày còn dám nữa không!”
Ngay sau đó, Hứa Tình và vài người khác túm chặt tóc tôi, ép tôi nhìn thẳng vào ống kính.
“Mọi người nhìn kỹ đi, chính là con ti tiện này đã quyến rũ chồng tôi, phá nát gia đình người khác. Dựa vào chút nhan sắc và cái thân lẳng lơ của nó, nó làm cho người đàn ông hiền lành, thật thà của nhà tôi mê mẩn đến quên cả đường về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-nh-c-a-ba-d-m-d-nh-t-i&chuong=2]
Biết bao gia đình đã tan cửa nát nhà vì đám hồ ly tinh không biết xấu hổ như thế này!”
Những người chị em của Hứa Tình liền hùa theo:
“Mọi người tặng thêm nhiều quà Giáng Sinh đi, ủng hộ streamer chúng tôi! Chúng tôi sẽ đập nát hết những gì con tiểu tam này cướp được bằng cách trèo lên giường. Còn lột sạch quần áo của nó, để xem sau này nó còn dám phá hoại gia đình ai nữa, thế nào hả mọi người?”
Lời vừa dứt, màn hình lập tức sôi động hẳn lên, quà tặng Giáng Sinh liên tục được gửi tới, khiến Hứa Tình càng thêm đắc ý.
Theo lệnh của Hứa Tình, nhóm chị em của cô bắt đầu đập phá mọi thứ.
Nhìn ngôi nhà từng là tổ ấm của tôi và mẹ bị hủy hoại, nơi tôi đã xem như chốn nương tựa về tinh thần suốt bao năm qua bị tàn phá tan tành trong tay bọn họ, trái tim tôi đau đớn đến mức không thở nổi. Tôi cố gắng vươn tay ngăn cản họ.
“Đừng! Đây là nhà của tôi! Các người hãy cút ra ngoài! Tôi không phải tiểu tam! Thật sự, đó là ba tôi...”
Nhưng chữ “ba” còn chưa kịp thốt ra, một cái tát mạnh đã giáng thẳng vào mặt tôi.
Tôi bị mấy người đè chặt xuống đất, không thể vùng vẫy. Hứa Tình nhấc chân, giẫm thẳng lên đầu tôi.
Cơn đau dữ dội trên mặt khiến tôi không thể nói được lời nào.
Hứa Tình lạnh giọng nói:
“Đến nước này mà vẫn không chịu thừa nhận, còn quanh co chối cãi, đúng là ghê tởm.”
Bất chợt, có người lấy ra một bức di ảnh.
“Chị Hứa, nhìn này, ở đây còn có di ảnh nữa, trông giống con ti tiện này đấy. Có khi nào là mẹ nó không? Tôi đoán mẹ nó chắc cũng là loại đàn bà lẳng lơ, nhìn là biết chẳng phải thứ tử tế. Không thì làm sao dạy dỗ ra được con hồ ly tinh thế này chứ?”
Hứa Tình liếc nhìn bức di ảnh, rồi lại nhìn sang tôi.
“Quả thật là giống. Đúng là một lũ hồ ly tinh—cả mẹ cả con đều là tiểu tam phá hoại gia đình người khác. May mà con cáo già chết sớm, chắc là làm nhiều chuyện thất đức nên mới bị quả báo. Đáng đời!”
Nghe những lời bôi nhọ, xúc phạm mẹ mình, cơn giận trong lòng tôi lập tức bùng lên dữ dội, không thể kiềm chế được.
Tôi vùng dậy, đẩy ngã những kẻ đang ghì chặt tôi, lao thẳng về phía Hứa Tình và giật lấy bức di ảnh từ tay cô ta.
“Câm miệng! Các người dựa vào đâu mà nói mẹ tôi như thế? Các người không xứng!”
Hứa Tình bị tôi đẩy vào tường, đau đớn kêu lên một tiếng, ngay lập tức sắc mặt cô ta trở nên hung dữ.
“Con ti tiện này, dám đánh tao! Thật là không biết trời cao đất dày!”
Hứa Tình vung tay, bốn năm người lập tức xông vào, tôi ngay lập tức bị đè xuống đất.
Bức di ảnh của mẹ tôi bị Hứa Tình giật lấy.
Sau đó, cô ta ném bức di ảnh xuống đất, dùng chân đạp lên.
“Tiểu tam phá hoại gia đình người khác, đến chết cũng sẽ bị người ta chửi rủa.”
Rồi cô ta nhổ một bãi nước bọt lên bức di ảnh.
Những người khác cũng lần lượt nhổ vào đó.
Tôi đứng nhìn mẹ mình bị chà đạp, bị sỉ nhục mà không thể ngăn cản, chỉ có thể phát ra những tiếng gào thét đầy phẫn uất.
Tôi bị giữ chặt, quỳ gối trên đất, Hứa Tình bóp chặt cổ tôi.
“Đây chính là cái kết cho việc mày quyến rũ chồng người khác.”
Bất ngờ, có người từ trong phòng tôi ôm ra một chiếc cúp.
“Chị Hứa, con ti tiện này còn là một nghệ sĩ piano nữa! Trong phòng còn đặt một chiếc piano, nhìn có vẻ giá trị không nhỏ, chắc chắn là do trèo lên giường đàn ông mà có.”
Hứa Tình lập tức ném tôi xuống đất, rồi đi về phía phòng tôi.
Tôi vội vàng túm lấy chân cô ta.
“Đừng! Chiếc piano đó là di vật của mẹ tôi để lại cho tôi!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận