Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BỒ NHÍ CỦA BA DÁM DÁNH TÔI

Chương 3

Ngày cập nhật : 2025-09-08 22:53:58
Hứa Tình đá tôi một cái, trong chớp mắt, cảm giác như nội tạng tôi sắp vỡ ra từng mảnh.
Thấy họ đi về phía phòng tôi, tôi loạng choạng đứng dậy, đuổi theo.
Chỉ thấy Hứa Tình đang vuốt ve chiếc piano, khuôn mặt đầy phẫn nộ.
“Chiếc piano này, tôi đã từng thấy trên mạng, giá trị lên đến triệu bạc. Hai người phụ nữ này, sao có thể đủ tiền để mua được, chắc chắn là do phá hoại gia đình người khác, trèo lên giường mà có.”
Người đứng bên cạnh cũng đồng tình, tức giận nói:
“Đập nó đi! Một tiểu tam, sao lại có thể dùng chiếc đàn tốt như vậy? Đây đều là tài sản mà chúng ta, những người vợ chính thất, đã vất vả kiếm được.”
Không biết ai từ đâu tìm ra một cây gậy, đưa cho Hứa Tình.
“Chị ơi, hôm nay đập nó trước mặt mọi người đi! Hãy xem cô ta sau này còn dám quyến rũ chồng người khác hay không, để cảnh cáo tất cả đám hồ ly tinh trước màn hình, bảo vệ quyền lợi của chúng ta, những người vợ chính thất.”
Hứa Tình nhận lấy cây gậy, tôi lập tức hoảng loạn.
Chiếc piano này là quà sinh nhật mẹ tôi tặng tôi khi tôi lên bảy, đã đồng hành cùng tôi suốt hơn mười năm, mang trong mình tất cả những kỷ niệm đẹp giữa tôi và mẹ, và cũng là di vật duy nhất mà mẹ để lại cho tôi.
Tôi khóc lóc, níu lấy Hứa Tình.
“Xin đừng, làm ơn, đừng đập nó, nó rất quan trọng với tôi.”
Hứa Tình nhìn tôi với vẻ thích thú, tay cầm gậy lắc lư.
“Thế này đi, chỉ cần mày thừa nhận trước ống kính rằng mày là một con hồ ly tinh, là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, và quỳ lạy nhận lỗi, nói rằng sau này không dám làm tiểu tam nữa. Nếu mày thể hiện khiến tao hài lòng, tao có thể tha cho chiếc đàn này.”
Tôi cắn chặt răng, các mạch máu trên trán nổi lên.
“Không phải, dì hiểu lầm rồi...”
Bùng! Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động tai.
Tôi nhìn thấy nắp piano bị đè xuống một mảng.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chiếc piano đã biến thành một đống sắt vụn.
Tôi tức giận lao đến, “Tại sao? Tôi đã làm theo những gì bà nói, tại sao bà vẫn phải đập nó?”
Hứa Tình đánh một gậy vào tay tôi, khiến tôi ngã xuống đất.
Ngay sau đó, Hứa Tình nhìn chằm chằm vào tay tôi, “Tại sao? Ai bảo mày là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, đều là cái giá mày phải trả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-nh-c-a-ba-d-m-d-nh-t-i&chuong=3]

Nghe nói mày còn là nghệ sĩ piano nữa, người như mày không xứng đáng chơi đàn, mày nghĩ tay mày bị hủy hoại thì sẽ ra sao?”
Tôi liên tục lắc đầu, “Đừng! Các người đang phạm tội đấy!”
Hứa Tình không quan tâm, đè lên cánh tay tôi, bắt đầu bẻ từng ngón tay một.
Mười ngón tay kết nối với trái tim, đau đến mức tôi đổ mồ hôi như tắm.
Nhìn những ngón tay sưng đỏ, cơn đau khiến tôi gần như tê liệt, lòng tôi bỗng dưng hoảng loạn.
Chiếc piano là mơ ước suốt đời của tôi, tôi luôn ước mơ được đứng trên sân khấu của một cuộc thi piano quốc tế.
Và tháng sau, tôi sẽ đại diện cho quốc gia tham gia cuộc thi piano, sắp biến ước mơ hơn hai mươi năm của tôi thành hiện thực, cũng là hoàn thành di nguyện của mẹ tôi.
Mẹ tôi đã mất, và giờ chiếc piano cũng đã không còn.
Tôi không dám tưởng tượng, nếu như tôi không thể hoàn thành di nguyện duy nhất của mẹ, tôi sẽ suy sụp đến mức nào.
Nỗi sợ hãi vô tận dâng trào trong lòng.
Cơn đau khiến tôi không nói nên lời, chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ, cầu xin họ tha cho tôi.
“Tôi, tôi không phải, tay tôi rất đau, gọi 120, xin các người, tay tôi không thể có chuyện gì.”
Hứa Tình hừ lạnh, “Đây chính là cái kết cho tiểu tam.”
Họ đã đập tan cây đàn của tôi, mặc cho tôi khóc lóc gào thét mà không thèm để ý.
Sau khi kết thúc, Hứa Tình hướng camera về phía tôi, giọng điệu đầy chính nghĩa.
“Luật pháp không thể trừng phạt tiểu tam, vậy chúng ta phải đoàn kết lại, bảo vệ quyền lợi của chính mình. Hy vọng mọi người cũng có thể dũng cảm như tôi.”
Khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, Hứa Tình cùng nhóm người chuẩn bị rời đi. Vừa mở cửa, tôi thấy ba tôi đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Yên Yên, sao con không nghe điện thoại của ba?”
Tôi vừa nhặt lên chiếc điện thoại rơi xuống đất của mình lên và quay số 120 và 110.
Ba tôi thấy Hứa Tình thì ngẩn người.
“Sao em lại ở đây?”
Ngay sau đó, thấy tôi nằm trên đất trong tình trạng tả tơi. Ba tôi lập tức chạy lại.
“Yên Yên, chuyện gì vậy? Ai đã bắt nạt con? Nói cho ba biết, ba sẽ giúp con đòi lại công bằng.”
Hứa Tình lập tức hoảng sợ.
“Sao lại như vậy? Không phải cô ấy là tiểu tam sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận