Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BỒ NHÍ CỦA BA DÁM DÁNH TÔI

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-09-08 22:54:12
Tôi nhìn Hứa Tình, khóc không ngừng.
“Ba ơi, họ đã phá hủy ngôi nhà mà mẹ và chúng ta từng sống, đập nát chiếc piano mẹ để lại cho con, và bẻ gãy tay con.”
Ba tôi nắm chặt tay, nhìn về phía đám đông.
“Các người dám đối xử với con gái tôi như vậy, hôm nay không ai được phép chạy thoát.”
Đám đông lập tức hoảng loạn, tất cả đều nhìn về phía Hứa Tình.
“Hứa Tình, chúng tôi làm tất cả chỉ để giúp chị trả thù, chị nói cô ta là tiểu tam, chúng tôi mới đến đây.”
Hứa Tình căng thẳng tiến đến trước mặt ba tôi.
“Anh Tề, đây là một sự hiểu lầm, chúng tôi không biết cô ấy là con gái của anh. Anh đã chuyển cho con bé nhiều tiền như vậy, còn gửi hoa nữa, nó còn cố tình đăng lên mạng xã hội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-nh-c-a-ba-d-m-d-nh-t-i&chuong=4]

Em cứ tưởng nó là loại hồ ly tinh dùng thân xác để kiếm tiền.”
Ba tôi lạnh lùng nhìn Hứa Tình, giơ tay tát cô ta ngã xuống đất.
“Vậy tại sao cô không hỏi tôi một câu, tự tiện tìm đến đây, khiến con gái tôi trở thành như vậy?”
“Tôi nói cho cô biết, nếu con gái tôi có xảy ra bất trắc nào, tôi sẽ khiến các người phải ngồi tù mọt gông.”
Hứa Tình cũng không vừa.
“Tề Càng, chuyện này anh trách tôi sao? Tôi nhờ anh mua nhà cho em trai tôi, nhưng anh không đồng ý. Ngược lại, anh chuyển tiền triệu cho một cô gái trẻ, lại từ chối hẹn hò với tôi. Anh tặng hoa cho người khác. Ai mà không hiểu lầm chứ?”
Ba tôi lạnh lùng nói: “Chỉ vì tôi không đồng ý với yêu cầu vô lý của gia đình cô, mà cô lại không phân biệt trắng đen, dẫn người đến đây bắt nạt con gái tôi? Cô đừng quên, những gì cô ăn, uống, quần áo đẹp,.. đều không phải từ tôi sao, tôi thiếu cô à? Tôi muốn chi tiền cho ai, thì có cần phải được sự đồng ý của cô không?”
Hứa Tình còn định giải thích gì đó, nhưng xe cảnh sát và xe cứu thương lần lượt đến nơi.
Tôi được đưa lên xe cứu thương, cơn đau đã khiến tôi mơ hồ. Tôi chỉ lơ mơ nghe bên tai thấy ba tôi không ngừng xin lỗi, nói rằng ông xin lỗi tôi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi thấy mình đang ở bệnh viện. Tôi động đậy cánh tay phải, cơn đau khiến tôi rơi nước mắt.
Lúc này, một nữ y tá bước vào. “Đừng cử động lung tung, nếu không thì tay của cô đừng hòng giữ lại.”
Tôi nắm chặt áo của nữ y tá.
“Bác sĩ, tay tôi thế nào rồi?”
Y tá vỗ vai tôi. “Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, sau này vẫn có thể sinh hoạt bình thường.”
Tôi cứng nhắc hỏi với giọng cầu khẩn: “Vậy tôi còn có thể chơi piano không?”
Y tá nhíu mày, nói giọng dịu dàng: “Nếu hồi phục không tốt, sau này cô sẽ không cầm được đũa đâu. Cho dù có hồi phục tốt, nhưng đã tổn thương đến gân, thì việc chơi piano là không thể.”
Tay tôi buông thõng xuống, trước mắt tối sầm lại, cảm giác như thế giới của mình sụp đổ.
Ba tôi bưng đồ ăn bước vào, thấy tôi thất thần, ông lo lắng hỏi:
“Yên Yên, sao vậy?”
Tôi nhìn ba với đôi mắt đỏ hoe.
“Con tay của con, có phải hỏng luôn rồi không? Sau này con sẽ không thể chơi piano được nữa.”
Ba tôi ấp úng: “Ba sẽ tìm cho con bác sĩ tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi. Dù sau này con không thể chơi piano, ba cũng có thể nuôi con, con không cần phải đi chơi piano kiếm tiền.”
Tôi đẩy ba ra, ôm đầu bật khóc trong tuyệt vọng.
“Không giống, không giống, từ khi bảy tuổi con đã ngồi trong lòng mẹ mà chơi piano. Con đã học piano suốt mười mấy năm, lên đại học cũng học piano. Nó là tình yêu của mẹ dành cho con, là nỗi nhớ con dành cho mẹ, còn có di nguyện mẹ giao phó cho con, đó cũng là ước mơ của con. Nhưng giờ đây, tất cả đã mất đi. Mười mấy năm con đã khổ luyện, ngón tay đầy vết chai, vì một cuộc thi mà không ăn không ngủ luyện tập ba ngày ba đêm, giờ đây mọi thứ đã trở thành vô nghĩa. Chơi piano không chỉ là công việc của con, mà còn là một phần trong cuộc đời con, giờ cuộc đời con cũng đã bị hủy hoại.”

Bình Luận

0 Thảo luận