5
Lúc này, khi ở khoảng cách rất gần, ta mới phát hiện Long Viêm hình như có gì đó không ổn.
Rồng vốn là động vật m/a/u lạnh nhưng người hắn lại nóng đến mức đáng sợ. Những chiếc vảy ánh kim rực rỡ lúc này cũng nhuộm một màu đỏ hồng.
Ta run rẩy lắp bắp:
"Ta... Ta chỉ vào quét dọn thôi, giờ... Giờ đi liền!"
Ta vừa nói vừa lắc cái đuôi cá, định nhanh chóng chuồn ra ngoài. Ngay lúc đó, Long Viêm lập tức dùng móng vuốt đè ta xuống đất.
"Quét dọn?" Hắn lạnh lùng cười khẩy: "Quét dọn mà còn tiện tay trộm luôn vảy rồng của ta à?"
Ta cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện chiếc vảy rồng đã nằm im trên mặt đất, có lẽ nó đã bị rơi ra khi ta lăn xuống giường.
"Ta, ta, ta..."
Ta muốn khóc mà không khóc được, trong giây lát không biết phải giải thích ra sao.
Long Viêm đột nhiên dùng vuốt rồng nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt ta.
Khác với giọng điệu lạnh như băng, đầu móng vuốt kia lại mang theo một tia ám muội khó diễn tả thành lời.
Đồng thời, ta nghe thấy giọng cười lạnh lùng của hắn vang lên:
"Tiểu Lý Ngư, ngươi có biết việc lấy vảy rồng có ý nghĩa gì không?"
6
Lúc này đầu óc ta đã hoàn toàn trống rỗng vì sợ hãi. Khi nghe thấy câu hỏi của Long Viêm, ta cũng chỉ biết ngơ ngác lắc đầu.
Ta chỉ là một con cá, làm sao có thể biết được mấy phong tục của Long tộc các người chứ?
Long Viêm lại cúi người xuống, ghé sát mặt ta, hạ giọng nói:
"Nó có nghĩa là tín vật đính ước."
Hơi thở nóng hừng hực của hắn phả lên mặt ta khiến ta lập tức rùng mình. Ta vừa định bật dậy theo phong cách cá chép vượt vũ môn thì lại bị Long Viêm đè mạnh xuống đất.
Trong khi hắn to lớn như vậy thì ta lại vô cùng nhỏ bé, ta hoàn toàn bị hắn đè đến mức không nhúc nhích nổi.
"Tiểu Lý Ngư" Ta nghe thấy hắn lẩm bẩm: "Coi như ngươi xui xẻo, hôm nay gặp đúng lúc ta trúng thuốc, chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta một phen thôi."
Ta hoàn toàn c/h/e/c lặng.
Cái... Cái gì cơ?
Long Viêm trúng xuân dược?
Bảo sao cả người hắn lại nóng như vậy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-ch-p-tinh-kh-ng-d-ch-c&chuong=3]
Chẳng lẽ đây là mưu kế của Thanh Long Công chúa?
Khoan đã... Ta đột nhiên nhận ra điều gì đó. Vậy là, Long Viêm... Thật sự không bị “b/ệ/n/h”?
Ta sợ đến mức bật khóc.
"Đừng mà! Đừng! Long Viêm... Không, Long Tam thiếu, nếu ngài cần giải dược thì đi tìm kẻ khác đi! Ngài nhìn lại ngài xem, rồi nhìn ta đi... Ta sẽ bị ngài làm đến c/h/e/c mất!"
Ta thật sự vô cùng sợ hãi, vậy mà lại khiến Long Viêm cười bật ra tiếng.
"Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ ngươi không biết Long tộc có thể tùy ý thay đổi kích thước t/h/â/n t/h/ể sao? Lớn thì ta thu nhỏ lại là được rồi, chiều ý ngươi là được."
Ta: "?"
Ta thật sự lần đầu nghe thấy chuyện này đấy.
Long tộc có thể tùy ý thay đổi kích thước cơ thể sao?
Bảo sao bọn họ có thể “tác hợp” với không biết bao nhiêu loài động vật khác nhau…
Nếu bọn họ đã có thể phóng to thu nhỏ tuỳ ý, vậy trong lúc đó còn có thể… Thay đổi kích cỡ để tăng trải nghiệm…
A phi phi phi!
Ta đang nghĩ gì vậy trời?
Ta vừa khóc vừa đ/i/ê/n c/u/ồ/n/g lắc đầu.
"Không không không, dù to hay nhỏ ta đều không muốn! Xin ngài tha cho ta đi!"
Thấy ánh mắt ta lộ vẻ từ chối một cách chân thành, Long Viêm lập tức lạnh mặt.
"Việc này... Không phải do ngươi quyết định!"
Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi đè hẳn ta xuống, những chiếc vảy dưới bụng từ từ mở ra, chậm rãi áp sát ta.
Khi những chiếc vảy tách ra, ta mới thấy rõ nơi bí ẩn kia...
Ta lập tức hóa đá.
Ngay khoảnh khắc đó, cuối cùng ta đã hiểu lời Thanh Long Công chúa nói "hai cái đó" là ý gì.
A a a a!
Ta chỉ nghe nói rắn thì có hai cái! Nhưng không ai nói với ta rằng… Rồng cũng có tới hai cái!
7
Trong khi ta vẫn còn đang đắm chìm trong sự k/h/i/e/p h/ã/i, Long Viêm đã áp sát lên người ta.
Cảm nhận được c/ơ t/h/ể nóng rực của hắn, ta bừng tỉnh rồi lập tức hét toáng lên, chiếc đuôi cá vùng vẫy một cách điên cuồng:
"Đừng có động vào ta! Đừng động vào ta! Cút đi!"
Hai cái đó! Thật sự có thể làm một con cá như ta c/h/e/c đó biết không?
Trong cơn hoảng loạn, ta chẳng buồn giữ mồm giữ miệng nữa, chỉ thiếu điều c/h/ử/i thẳng hắn một trận té tát.
Có lẽ vì âm thanh la hét của ta quá lớn, lại ngập tràn sự ghét bỏ nên động tác Long Viêm cũng thoáng khựng lại.
Hắn nhìn ta, hai mắt như muốn phun lửa, nghiến răng hỏi:
"Cá chép tinh, ngươi ghét bỏ ta đến vậy sao?"
Nhìn dáng vẻ vô cùng phẫn nộ của hắn, ta thật sự khóc không ra nước mắt.
Trong lòng ta nghĩ, đúng là ta thật sự ghét bỏ hắn. Nhưng ta cảm giác nếu ta nói thẳng ra thì sẽ lập tức bị hắn đập c/h/e/c tại chỗ.
"Ta… Không phải ta ghét bỏ ngài đâu! Chỉ là… Chỉ là…"
Dưới áp lực sinh tồn, đầu óc ta đã phải hoạt động hết công suất. Ta cảm thấy bản thân không khác gì một học sinh đang bị thầy giám thị bắt khi đi học trễ, theo bản năng buột miệng nói dối:
"Chỉ là… Ta không thích nam nhân!"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận