Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MỜI CẢ NHÀ ĐI DU LỊCH

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 22:47:07
Ý ông ta rất rõ: số đồ ăn này, chỉ hai người họ mới được quyền sử dụng.
Anh tôi nuốt nước bọt, liếc nhìn mẹ và em gái tôi một cái, rồi lặng lẽ giấu ba lô đi.
Hai người họ ăn uống no nê, sau đó tiện tay hái vài quả dại mang về.
Nhìn xem, trước sự sống còn của chính mình, tình thân chỉ là chuyện cỏn con thôi.
Hành động của bố và anh tôi đã khiến khán giả xem phát trực tiếp thi nhau tặng quà.
Họ nói, hãy giữ bố và anh tôi lại đến cuối cùng, xem họ đấu đá nhau ra sao.
Em gái tôi nhận được vài quả dại, ăn vội ăn vàng, trông chẳng còn chút dáng vẻ tiểu thư kiêu kỳ nào.
Mẹ tôi nuốt nước bọt không ngừng, cuối cùng nhường cả phần của mình cho nó.
Đúng là tình mẫu tử cao cả!
Nhưng trong tình thế hiểm nghèo này, những điều ấy chẳng là gì cả.
Tôi cắn một miếng mận thím Vương cho, vừa mềm vừa ngọt, ngon vô cùng.
Đáng tiếc, bố mẹ và anh trai em gái của tôi không còn cơ hội nếm thử nữa rồi.
Đêm đến, em gái tôi đói quá không ngủ được, bụng réo òng ọc.
Anh trai tôi len lén dẫn nó đến chỗ giấu đồ ăn.
Nhìn thấy đồ trong ba lô, mắt nó sáng lên, vồ lấy bánh mì mà ăn ngấu nghiến, vừa nhai vừa nói: “Anh, sao anh tìm được chỗ này hay vậy? Em phải gọi mẹ đến ăn cùng mới được!”
Anh tôi lắc đầu, chỉ vào số đồ ăn còn lại nói: “Đừng nói cho mẹ biết, không đủ đâu.”
Em gái tôi ăn hết một cái bánh mì, gật đầu đồng ý ngay.
Tôi cười khẩy.
Mẹ ơi, những đứa con mà mẹ yêu thương, thiên vị hết mực, cuối cùng cũng dễ dàng bỏ mặc mẹ mà thôi.
Nhìn cảnh cả gia đình họ co ro bên nhau để sưởi ấm, lòng tôi sung sướng vô cùng.
Ở nhà, tôi một mình gọi đồ ăn, bật điều hòa, tận hưởng thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-i-c-nh-i-du-l-ch&chuong=5]


Những điều mẹ tôi không cho phép làm, tôi đều làm hết.
Đáng tiếc là bà ta sẽ không bao giờ biết được, cũng chẳng thể ngăn cản tôi.
Tất cả những gì họ đang trải qua bây giờ, đều là do cô con dâu mà họ yêu quý nhất, người chị dâu, người vợ mà họ tin tưởng nhất, gây ra cả.

6
Mẹ tôi cũng đói đến mức không thể ngủ được, bà ta vừa quay đầu đã thấy miệng em gái tôi còn dính vụn bánh mì.
Ánh mắt mẹ sáng lên, bà ta lay tỉnh nó dậy rồi thì thầm hỏi: "Con vừa ăn bánh mì phải không? Ở đâu vậy? Sao không nói với mẹ? Mẹ sắp chết đói rồi!"
Em tôi lúng túng cúi đầu, không nói một lời. Mẹ tôi nhíu mày, giọng nặng nề hơn: "Sao lại như thế? Có đồ ăn mà không nói với mẹ? Con muốn mẹ chết đói sao? Mẹ thương con nhiều như thế mà!"
Tiếng cãi cọ làm bố và anh trai tôi tỉnh giấc. Bố tôi liếc nhìn vẻ mặt lúng túng của anh trai, lập tức hiểu ra mọi chuyện. Ông ta hắng giọng, nói thẳng: "Giờ đã biết thì không giấu nữa. Bà bị thương, không thể đi được, lại còn tốn thức ăn. Chúng tôi để lại chút đồ ăn, bà sống được hay không thì tùy số phận."
Nói xong, bố tôi ném một túi bánh mì và chai nước xuống đất rồi bỏ đi.
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, cộng thêm chân bị thương không thể cử động, nên bà ta chỉ có thể dùng tay đập đất trong tuyệt vọng: "Tôi tạo nghiệp gì thế này! Vợ chồng sống với nhau hơn hai mươi năm, vậy mà ông lại bỏ rơi tôi!"
Thấy bố tôi ngoái đầu lại, bà ta quay sang gọi em gái tôi: "Con ơi, mẹ là mẹ của con, sao con có thể bỏ mẹ như vậy?"
Từng câu từng chữ thấm đẫm nước mắt. Em gái tôi lưỡng lự trong giây lát, nhưng rồi vẫn quay đầu bước đi không ngoái lại.
Mẹ tôi hoàn toàn suy sụp. Người còn sống, nhưng trái tim đã chết.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi bỗng bật cười.
Cả đời này, thứ nghiệp lớn nhất của bà ta chính là tôi! Ông trời đã cho tôi cơ hội sống lại, vậy số phận của bà ta chính là không được chết tử tế!
Người xem livestream trở nên phấn khích, thi nhau gửi quà ủng hộ. Có người còn chi tới mười vạn, yêu cầu chọn cách chết cho em gái tôi. Blogger chỉ đáp ngắn gọn: "Yên tâm, sẽ sắp xếp."
Những ngày gần đây, trời càng lúc càng nóng, tâm trạng tôi cũng bức bối hơn. Buổi tối, tôi vừa ăn kem, vừa bật livestream để tìm niềm vui.
Họ ăn hết sạch thức ăn, vừa đói vừa mệt, lê lết đi rất lâu. Cuối cùng, họ bị một nhóm bắt cóc chặn lại.
Cảnh tượng đời trước lại tái hiện.

Bình Luận

0 Thảo luận