Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHỊ DÂU MỜI CẢ NHÀ ĐI DU LỊCH

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-09-08 22:47:20
Những kẻ bắt cóc bịt kín mặt, lưỡi dao lạnh lẽo kề sát cổ họ, giọng điệu đầy đe dọa:
"Bọn tao sẽ cho chúng mày một cơ hội sống, sẽ thả chúng mày đi, thậm chí cho đồ ăn. Nhưng phải để lại một người ở đây, để bọn tao 'vui vẻ' một chút."
Hai từ "vui vẻ" bị nhấn mạnh khiến ai nấy đều rùng mình.
Em gái tôi mặt tái nhợt, run rẩy, không ngừng lắc đầu nhìn bố và anh trai cầu xin.
Bố tôi và anh trai đều chỉ vào em gái tôi.
Bố tôi trầm giọng, vẻ mặt đau khổ nói: "Con phải hiểu cho bố. Con là con gái, nhà mình cần con trai để nối dõi tông đường."
Anh trai tôi lập tức gật đầu phụ họa: "Đúng đó em, em ở lại đây đi. Anh sẽ tìm cách cứu em ra ngoài."
Nhưng ai cũng biết, kể cả khi em gái tôi chết, cũng sẽ không có cơ hội trốn thoát nào.
Bố và anh trai được thả ra, bỏ chạy mà không ngoái đầu lại, như thể phía sau là một con quái vật.
Em gái tôi tuyệt vọng nhắm nghiền mắt lại. Giống như tôi của kiếp trước.
Khi đó, tôi bị mọi người đẩy ra làm vật hy sinh vì gia đình.
Những kẻ bắt cóc để lại trên cơ thể tôi từng vết tích bạo hành.
Dấu ấn thuốc lá cháy rực, vết cắt sâu hoắm của dao, những vết bầm do gậy gỗ đập xuống.
Tôi đau đến muốn chết, như thể xương cốt bị nghiền nát hết lần này đến lần khác.
Tôi cắn nát môi, cảm nhận vị máu tanh nồng lan khắp khoang miệng. Chỉ có lúc đó tôi mới thấy mình vẫn còn sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-i-c-nh-i-du-l-ch&chuong=6]


Cuối cùng, chúng đã đánh chán, vây quanh tôi như đám thú hoang. Tôi nhân lúc chúng sơ hở, nhanh nhẹn luồn qua kẽ hở.
Tôi biết, tôi không thể thoát.
Vậy nên, tôi lao thẳng xuống vách đá.
Thân xác nát vụn.
Giờ đây, tất cả nỗi đau, sự tuyệt vọng đó đều tái hiện trên người em gái tôi, và nó đã không còn có bố mẹ hay anh trai ở bên để bảo vệ.
Những bàn tay thô ráp của kẻ bắt cóc tát thẳng vào mặt nó, gương mặt sưng phù ngay tức khắc.
Một chiếc răng rơi xuống đất.
Em gái tôi khóc lóc thảm thiết, tiếng kêu đầy tuyệt vọng.
Kẻ bắt cóc túm tóc nó, đập mạnh vào tảng đá, nghiến răng nói: "Còn khóc thêm một tiếng nữa, thử xem!"
Đôi mắt em gái tôi tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Làn da trắng muốt in đầy những vết thương, máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất.
Tiếng nức nở dần tan biến trong gió.
Nhóm bắt cóc nhìn nhau đầy kinh ngạc, một tên nhổ toẹt xuống đất, mắng: "Chết rồi sao? Sao yếu ớt thế này!"
Chỉ một câu bâng quơ, xác nhận cái chết của em tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng đã được gỡ bỏ.
Từ khi tôi sinh ra, hai kẻ luôn chèn ép tôi đã chết rồi!
Tôi ôm mặt, bật khóc nức nở.
Đây chính là cơn ác mộng dai dẳng nhất đời tôi.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể yên giấc.
Không còn ai hất nước lạnh vào giấc mơ của tôi, bắt tôi dậy nấu cơm, làm việc nhà.
Không còn ai xé nát bài tập, vứt bỏ những món đồ yêu thích của tôi rồi tự mãn nói: "Chẳng ai yêu mày cả."
Những kẻ từng ngược đãi tôi giờ đây đã nhận được báo ứng xứng đáng!
Chỉ có điều, chính những người đàn ông máu lạnh, vô dụng ấy mới là nguồn cơn khiến gia đình này trở nên tồi tệ như vậy. Họ là kẻ thù thực sự đã đẩy tôi vào địa ngục.
Nhìn họ chạy trốn trong thảm hại, tôi nở nụ cười hiểm độc.
"Tôi sẽ khiến các người không có chỗ chôn thây."
7
Tôi sử dụng số tiền mà bố tôi giấu sau chiếc điều hòa để thực hiện kế hoạch "định đoạt cái chết".
Số tiền không nhiều, nhưng ý tưởng thì nhận được sự đồng thuận từ mọi người.
Ai cũng muốn nhìn thấy hy vọng được trao đi, rồi sau đó bị nghiền nát một cách tàn nhẫn. Có người còn muốn kết bạn với tôi để chia sẻ những thú vui bệnh hoạn này.
Họ gọi tôi là "kẻ xấu xa bẩm sinh".
Tôi nhìn vào gương, thấy ánh mắt mình đầy sát khí và hận thù. Đuôi mắt hơi xếch lên, ánh nhìn như đang thiêu đốt.
"Kẻ xấu xa bẩm sinh ư?"
Không, đây không phải sự độc ác bẩm sinh. Đây là sự trả thù của một người đã từng chết đi một lần.

Bình Luận

0 Thảo luận