Một sự trả thù không cần trả giá.
Bố và anh trai tôi lại bị bắt cóc lần nữa. Nhưng lần này, nhóm bắt cóc là người của "chị dâu" tôi đã cải trang.
Dù khuôn mặt đã thay đổi, nhưng tôi vẫn nhận ra cô ta ngay lập tức, dù cô ta có hóa thành tro tôi cũng không thể nhầm lẫn.
Chị dâu vỗ tay, ra hiệu cho thuộc hạ dội một xô nước lạnh lên hai người. Cô ta mỉm cười, giọng nói trong trẻo nhưng thốt ra những lời độc địa: "Bây giờ, cho các người một cơ hội: giết người còn lại, tôi sẽ thả người sống sót ra ngoài an toàn. Tôi không chỉ cử người đưa các người đi, còn cho điện thoại để gọi cứu viện, thậm chí tặng một triệu nhân dân tệ."
Sắc mặt bố tôi và anh trai thay đổi liên tục. Nhưng cuối cùng, lòng tham mãnh liệt đã chiến thắng sự sợ hãi và chút ít cảm giác tội lỗi với người thân.
Bố tôi cầm lên một con dao lớn, ánh mắt đầy sát khí nhìn anh trai tôi: "Con trai, mạng mày là tao cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-d-u-m-i-c-nh-i-du-l-ch&chuong=7]
Nếu tao sống, kiếp sau mày vẫn có thể đầu thai làm con tao."
Anh trai tôi cũng không chịu lép vế, cầm chiếc rìu trong tay, lạnh lùng đáp: "Bố già rồi, cơ hội nên để con trẻ. Việc nối dõi tông đường của nhà họ Phương này, cứ giao cho con."
Hai người lao vào nhau.
Bố tôi từng làm ruộng, làm công nhân xây dựng, thể lực mạnh hơn hẳn anh trai tôi – một kẻ bị rượu chè bào mòn sức khỏe. Nhưng anh trai tôi còn trẻ, động tác linh hoạt hơn.
Cả hai ra đòn vào những điểm yếu nhất của đối phương. Sau một hồi giằng co, anh trai tôi cúi người, vung rìu chặt ngang lưng bố tôi.
Máu văng lên khắp mặt anh ta.
Anh trai tôi không quan tâm, miệng hét lớn: "Tôi sống rồi! Tôi sống rồi! Mau thả tôi ra!"
Chị dâu đưa anh ta một chiếc điện thoại theo đúng lời hứa.
Anh tôi vội vã gọi điện.
Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi không bắt máy, để nó tự ngắt.
Vẻ mặt anh tôi bắt đầu hiện rõ sự bồn chồn, lo lắng pha lẫn sợ hãi.
Thật thú vị.
Anh ta không sợ giết người, nhưng lại sợ tôi không nghe điện thoại sao?
Chuông đổ lần thứ hai, tôi mới nhấc máy.
Giọng anh tôi đầy hoảng loạn: "Phương Giai Lạc! Em mau đến cứu anh! Bọn chúng định giết anh!"
Tôi cười khẩy, chậm rãi nói: "Anh trai, sao em biết anh ở đâu mà cứu? Bọn chúng làm sao giết anh được? Chẳng phải chính anh đã bỏ rơi mẹ, giao em gái cho bọn khốn, rồi tự tay giết bố sao?"
"Em nhìn thấy hết rồi đấy, anh trai."
Anh tôi như phát điên, ánh mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, kiểm tra mọi ngóc ngách.
Cuối cùng, anh ta gào lên trong tuyệt vọng: "Tôi không giết người! Tôi không giết người!"
Tôi lạnh lùng nhìn.
Nếu em gái tôi là kẻ lộ rõ sự ác độc, là người trực tiếp làm tổn thương tôi, thì anh trai chính là kẻ đứng sau giật dây.
Hồi nhỏ, anh ta xúi giục em gái bắt nạt tôi, còn mách lẻo với bố mẹ. Anh ta sử dụng mọi thủ đoạn hèn hạ để đẩy tôi vào góc tối.
Anh ta sẽ sợ giết người sao? Không, anh ta chỉ sợ những việc mình làm bị người khác biết mà thôi.
Giờ đây, mọi tội lỗi của anh ta đã bị tôi phơi bày.
Cuối cùng, tinh thần anh ta sụp đổ, đâm đầu vào tảng đá tự sát.
Nhìn cảnh tượng anh ta chết không nhắm mắt, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cả cơ thể lẫn tâm trí đều thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tôi vừa hát vừa gửi đường link trang web ẩn danh cho cảnh sát, sau đó đi ra ngoài thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn.
8
Tất cả những kẻ từng hại tôi đều đã chết. Tôi cảm thấy vui sướng đến mức ngay cả việc làm bài tập cũng trở nên thú vị.
Vừa bước ra khỏi thư viện, tôi nhận được một cuộc gọi.
“Là Phương Giai Lạc phải không? Mẹ cô đang ở bệnh viện, làm phiền cô đến ngay.”
Tôi chấn động.
Mẹ tôi không phải đã chết trong một khu rừng ở nước ngoài sao?
Hay đây là một cuộc gọi lừa đảo?
Tôi vội bắt taxi đến bệnh viện. Khi bước vào phòng bệnh, tôi nhìn thấy mẹ mình đang nằm đó, vẻ mặt tiều tụy.
Chân bà ta được bó bột, cơ thể gầy gò, tinh thần uể oải.
Tôi không ngờ rằng, với chút lương thực ít ỏi đó, bà ta vẫn có thể sống sót!
Tôi cố kiềm chế ánh mắt đầy căm hận, bước đến gần.
Thế nhưng mẹ tôi chỉ trừng trừng nhìn tôi, rồi mở miệng chửi bới:
“Phương Giai Lạc! Mày đã sớm sống lại, tại sao không khuyên can bọn tao? Tại sao lại thờ ơ nhìn bọn tao đi vào chỗ chết?”
Hóa ra mẹ tôi cũng đã trọng sinh!
Và bà ta còn có mặt mũi trách móc tại sao tôi không cứu họ?
Tất nhiên là vì tôi hận họ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận