Hắn kích động đến nói năng lộn xộn, rồi vội vàng đẩy người bên cạnh: “Mau đi, mau đi báo cho đại nhân là phu nhân tới! Ta đưa phu nhân vào lều uống trà trước!”
Tiểu Kính đứng đó ngây ra như phỗng nhìn hai người chạy nhảy. Ta cũng hơi khó hiểu, tiểu thị vệ giành lấy giỏ bánh trong tay Tiểu Kính, cứ như sợ ta bỏ chạy, đứng chắn sau lưng chúng ta thúc giục vào trong.
Ta vốn định chỉ giả bộ đưa bánh rồi nhân lúc đó đi tìm Thẩm Lệ, giờ xem ra không được rồi.
Hắn dẫn chúng ta thẳng tới lều của Bùi Úc.
Tới trước cửa lều, ta chợt nhớ Bùi Úc không thích ta bước vào nơi ở của chàng. Trước kia, có lần ta lén vào thư phòng của chàng, người bình thường chẳng mấy khi để lộ cảm xúc lại tỏ ra mất kiên nhẫn hiếm thấy.
Nghĩ đến đó, ta dừng bước. Tiểu thị vệ sốt ruột: “Phu nhân cứ vào ngồi chờ một lát, đại nhân sắp quay lại rồi.”
“Không cần, ta đứng ngoài chờ là được rồi.”
Làm nhiều chuyện chi bằng bớt một chuyện, đỡ rắc rối khi bàn chuyện hòa ly sau này.
Người vừa được cử đi tìm Bùi Úc quay lại: “Xảy ra chuyện rồi! Thẩm tướng quân bị ngã ngựa trong lúc đấu võ, bên kia loạn thành một đống, chắc đại nhân không về kịp đâu.”
Nghe vậy ta chẳng còn kiên nhẫn đợi, vội giục họ dẫn ta tới nơi tổ chức thi đấu.
Tới nơi, quả nhiên hỗn loạn không chịu nổi, từ xa đã thấy Bùi Úc đang giữ trật tự, thái y cũng đã tới.
Ta chen qua đám người để vào trong lều, chẳng rõ từ lúc nào Bùi Úc đã xuất hiện ngay bên cạnh ta.
Chỉ cảm thấy cổ tay bị siết lại, chàng mặt mày âm trầm kéo ta ra khỏi đám đông.
“Láo xược! Ai cho nàng tới chỗ này? Đám Bình An làm ăn kiểu gì vậy! Ta nói rồi không cần tới thăm ta...”
“Chỉ thiếu một vị thuốc! Tại sao lại thiếu đúng vị quan trọng nhất chứ!”
“Cưỡi ngựa đi mua gấp đi!”
“Thuốc thì dễ mua, nhưng Thẩm tướng quân có đợi kịp không?”
Trong lều truyền ra tiếng cãi nhau không ngừng, Bùi Úc vẫn kéo ta đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-m-ng-th-nh-h-n&chuong=4]
Chẳng hiểu sao, lúc đó ta như có dũng khí từ đâu trỗi dậy, mạnh mẽ giật tay ra rồi quay đầu chạy vào trong.
Bị mấy thị vệ cản lại, ta lập tức giơ túi thuốc lên: “Tiểu nữ là người của phủ Quốc Công, nơi này có vài vị thuốc, phiền thái y xem có phải những vị các người đang tìm không.”
Giờ chẳng còn cách nào khác, thái y đành phải bước tới xem thuốc trong tay ta.
Lão thái y tuổi đã cao, vừa thấy rõ dược liệu thì mắt sáng rỡ lên: “Đúng rồi! Thẩm tướng quân tổ tiên tích đức, gặp được Bồ Tát sống đưa thuốc tới, lần này cứu được rồi!”
Mọi người trong lều đồng loạt thở phào, rồi lại bàn tán sang chuyện khác: "Ta nhớ tiểu thư phủ Quốc Công là gả cho đại nhân Đại Lý Tự mà nhỉ.”
“Nghe nói hắn cả ngày chẳng về nhà, cứ tưởng phu nhân là người dữ tợn, không ngờ lại là người tốt bụng như vậy.”
Trong tiếng bàn tán, ta bước ra khỏi đám đông. Bùi Úc đứng bên ngoài, như một cây tùng xanh sừng sững giữa gió sương.
Nghĩ tới chuyện lúc nãy, ta bình tĩnh cúi đầu trước: “Hôm nay đến là muốn đưa bánh cho phu quân, nếu phu quân không thích ta tới, vậy sau này ta sẽ không tới nữa.”
Bùi Úc chăm chú nhìn ta. Lúc này, thị vệ của chàng mới hớt hải chạy tới, xách theo giỏ bánh, ai nấy đều nhìn sắc mặt chàng mà không dám thở mạnh.
“Là ta tự mình đòi tới, Bình An họ có khuyên, chàng đừng trách họ.”
Ta muốn cứu người, nhưng cũng không muốn người khác vì ta mà gặp họa.
Sắc mặt Bùi Úc lại lạnh thêm mấy phần. Trước kia ta luôn cố gắng gìn giữ mối quan hệ giữa chúng ta, hắn còn chưa lạnh nhạt đến thế. Giờ thì chàng là càng ngày càng chán ghét ta rồi.
“Nàng đã mang bánh đến, vậy ăn chút rồi hãy đi.”
Một câu bất chợt của Bùi Úc khiến bước chân ta sững lại.
Ta suy nghĩ một lúc, rồi mỉm cười đáp ứng. Trường tỷ võ đông người, chàng còn phải để ý đến gia phong và thể diện của Bùi phủ, không tiện tỏ ra quá nghiêm khắc với thê tử.
Hôm nay ta đích thực là lỗ mãng, chàng muốn sao cũng được.
Ta theo Bùi Úc vào trong lều.
Bên trong, bàn viết lộn xộn bừa bãi. Chàng liếc mắt ra sau, ta giật mình, vội giải thích: “Ta chưa từng tự ý bước vào, lúc nào cũng đứng ngoài chờ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận