Mấy câu cuối cùng như dao đâm thẳng vào tim ta.
Ta vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Bùi Úc, khi ấy chàng chỉ là một tiểu quan nhưng dám vượt cấp dâng sớ, tố cáo bao nhiêu tham quan, còn điều tra đầy đủ bằng chứng.
Khi đến tìm phụ thân ta để nhờ làm chủ, ánh mắt chàng khi ấy kiên nghị, trong sáng.
Giờ bước vào chốn danh lợi rồi… chàng cũng bắt đầu sợ quyền thế rồi sao?
Ta khẽ cười nhẹ, thế gian này làm gì có điều gì là bất biến, huống hồ là lòng người.
Một khi mọi chuyện đã sắp xếp xong, ta chỉ cần lặng lẽ lui xuống, ngồi xem vở kịch là đủ.
Vài hôm nữa, mẫu thân chàng sẽ đón người kia về cho Bùi Úc xem mặt. Vừa khéo, người trong lòng chàng cũng sắp trở về rồi.
Nếu ta nhớ không nhầm thì chính trong khoảng thời gian này, Bùi Úc bị thương khi làm nhiệm vụ, được Thánh thượng khen ngợi, từ đó con đường quan lộ như hổ thêm cánh, mọi chuyện đều tốt lành cả.
Nếu như ta không còn ở đây, mới gọi là hoàn hảo nhất.
Buổi tối, ta nói với Bùi Úc rằng ta muốn về nhà thăm thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-m-ng-th-nh-h-n&chuong=6]
Chàng không phản đối, còn chuẩn bị rất nhiều thứ để ta mang về cho phụ thân.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, đây là lần đầu tiên từ khi sống lại ta và chàng cùng ngồi một chỗ.
Hương trà lan tỏa khắp sân, trong lòng ta chưa từng có giây phút nào yên ổn như vậy.
“Không biết có phải ta cảm giác sai không… nàng dường như không giống như trước kia nữa. Cũng không hỏi ta dạo này thế nào, cổng phủ cũng chẳng còn đèn sáng, ta sai Bình An chờ nàng trước nha môn mỗi ngày mà cũng chẳng thấy người bên nàng đến đưa gì…”
Chàng một hơi nói ra bao nhiêu chuyện, ta cũng không biết nên bắt đầu đáp lại từ đâu.
Ta nâng tách trà, nhẹ nhàng lay lay, ánh trăng trong chén thoáng chốc liền vỡ vụn.
“Đại nhân nghĩ nhiều rồi. Ta có hơi mệt, xin phép đi nghỉ trước. Mai phải khởi hành sớm, sẽ không chào từ biệt đại nhân nữa.”
Ta đặt chén trà xuống, cũng như đặt xuống ánh trăng năm xưa từng hết lòng theo đuổi mà mãi chẳng thể chạm đến.
Gió đêm nhè nhẹ, Bùi Úc đưa tay kéo lấy tay áo ta đang tung bay, đứng dậy chắn trước đường đi của ta.
“Bùi mỗ là kẻ ngu dốt cứng nhắc, nếu phu nhân có điều gì không vui, nhất định phải nói ra, ta mới biết được.”
Chuyện buồn cười nhất trên đời… là Bùi Úc tự nói mình ngu dốt.
Chàng nào có cứng nhắc, chỉ là lòng chẳng đặt nơi ta thôi.
Kiếp trước, khi Dư Uyển trở về, Bùi Úc từng chuyện nhỏ cũng phải để tâm, chỉ sợ ta bạc đãi nàng ta.
Ta cúi đầu nhìn mũi chân, cảm thấy ngực đau nhói.
Ánh trăng mà ta từng ôm ấp đầy hy vọng ấy, chưa từng có một tia nào rọi lên người ta.
Biết bao câu hỏi từng muốn chất vấn, giờ đây ta đều nuốt hết trở lại.
Kiếp này chàng không giết ta, mọi chuyện cũng chưa xảy ra.
Ta sẽ cắt đứt tất cả những gì liên quan đến chàng, bảo toàn chính mình, bảo toàn phủ Quốc Công.
“Đêm đã khuya, đại nhân cũng nên nghỉ sớm đi.”
Ta thu lại cảm xúc, xoay người rời đi, không quay đầu lại nhìn chàng thêm lần nào nữa.
Sáng hôm sau, ta dẫn Tiểu Kính rời khỏi Bùi phủ.
Tiểu Kính nhìn đống đồ chất đầy xe ngựa, dường như đã nhận ra điều gì: “Cô nương… là không định quay lại nữa đúng không?”
“Đúng vậy.” Ta đáp dứt khoát, không chút do dự.
Tiểu Kính khựng lại một chút rồi nói: “Hòa ly cũng tốt. Dù có bị người đời chỉ trích cả đời cũng còn hơn là để nơi này mài mòn cả thanh xuân.”
6
Việc đầu tiên ta làm sau khi về nhà, chính là nói với phụ thân rằng ta muốn hòa ly, nóng lòng không khác gì lúc trước từng nài nỉ ông gả ta cho Bùi Úc.
Nói xong, ta cứ ngỡ sẽ là mình sẽ bị phụ thân cười nhạo mỉa mai, dù ông có mắng một trận ta cũng chấp nhận, dù sao khi đó là do ta hồ đồ.
Không ngờ ông chỉ điềm đạm nói: “Con suy nghĩ kỹ là được. Con gái phủ Quốc Công, không cần phải uất ức mà miễn cưỡng chịu đựng điều gì.”
Ta vốn tưởng cửa ải khó khăn nhất sẽ rất gian nan, vậy mà lại dễ dàng vượt qua như thế.
Rất nhanh sau đó, ám vệ ở Bùi phủ gửi tin về: Dư Uyển đã trở về, Bùi phủ mở tiệc ba ngày liên tục để chúc mừng.
Vài ngày sau, lại có tin: tiểu thiếp mà nhạc mẫu ta chọn đã bị gả sang nhà khác bình thường hơn.
Cũng đúng thôi, Dư Uyển đã về, Bùi Úc làm sao còn muốn nạp thiếp?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận