8.
Đám vai chính dĩ nhiên là thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng Bùi Tịch lại hoàn toàn không để họ vào mắt.
Ta có chút tò mò. Dù biết Bùi Tịch là phản diện, nhưng đối thủ lần này là cả nhóm vai chính cơ mà? Từ khi nào Bùi Tịch lại mạnh đến vậy?
Bùi Tịch đưa tay nắm lấy tay ta. Ta theo phản xạ muốn rút ra, nhưng không kịp tránh. Giọng hắn nhẹ nhàng vang lên, không hiểu sao ta lại nghe ra trong đó có chút dịu dàng.
“Muốn thử cảm giác cáo mượn oai hùm một lần không?”
Là có ý gì?
Bùi Tịch hơi siết nhẹ cổ tay ta, rồi ta ngạc nhiên nhìn thấy lòng bàn tay mình xuất hiện ma khí. Cái này… còn có thể như vậy sao?
“Cũng giống như ngươi sử dụng linh lực vậy, muốn làm gì thì làm. Kể cả là giết họ.”
“!!!”
Quá… quá tàn nhẫn rồi!
“Sao? Sợ à? Ngươi không ra tay, thì sau khi họ thoát đi, kiểu gì cũng sẽ tìm cơ hội quay lại gây phiền phức cho chúng ta.”
Ta: “…”
Sau một khoảng thời gian dài im ắng, hệ thống bỗng nhiên xuất hiện trở lại, giọng nói mang theo sự lo lắng:
“An Tự, mau ngăn cản phản diện! Nhóm vai chính mà chết hết thì thế giới này sẽ sụp đổ mất!”
Ta: “…”
Hả?!
Chuyện gì vậy, thế giới này lại nằm trong tay ta sao?
Hệ thống này nghĩ sao mà cho rằng ta có thể cản nổi Bùi Tịch?
Ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn hắn. Đúng lúc đó lại chạm phải ánh mắt của Bùi Tịch. Vẻ mặt hắn vẫn bình thản, nhưng bàn tay đặt ở bên hông ta lại siết chặt hơn.
Bên tai ta là giọng hệ thống không ngừng thúc giục.
Thôi được rồi, liều một phen vậy, ngựa chết cũng phải coi như ngựa sống!
“Ca ca, ta không dám…”
Bùi Tịch im lặng nhìn ta một lúc lâu, rồi thu ánh mắt lại: “Thật vô dụng.”
Nói xong, hắn đặt tay lên vai ta, xoay người ta lại, sau đó ấn nhẹ lên đầu ta, ép ta dựa sát vào lòng ngực hắn, không cho ta ngẩng đầu nhìn.
“Ca ca?”
“Bùi Tịch?”
Giọng hắn rất nhẹ, gần như thì thầm: “Không muốn để họ chết, thì ôm chặt ta.”
Hệ thống lập tức thúc giục: “An Tự, ngươi còn do dự cái gì nữa? Mau ôm hắn đi!”
Ta: “…”
Ta miễn cưỡng đưa tay vòng qua eo hắn. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta cảm thấy như mình bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Theo bản năng, ta muốn cúi xuống nhìn, nhưng lại bị Bùi Tịch giữ chặt đầu, không cho quay lại.
Ta vội thì thầm với hệ thống: “Hệ thống, sao rồi? Nhóm vai chính... chẳng lẽ thật sự đã chết rồi? Nếu thế giới này sụp đổ thì phải làm sao? Đây là cơ hội cuối cùng của ta, nếu nó sụp đổ… chẳng phải ta cũng tiêu đời theo luôn sao?”
Hệ thống lại một lần nữa im bặt. ta có hơi khó chịu, nhưng nhìn xung quanh thì mọi thứ vẫn có vẻ bình thường.
Bùi Tịch dùng tay áo choàng kín người ta, che hết tầm nhìn, nên ta chẳng thể thấy bên ngoài có chuyện gì đang xảy ra. Cũng không biết hắn định đưa ta đi đâu. Chỉ đến khi đáp xuống đất, ta mới phát hiện mình đã bị đưa đến Ma tộc.
“Bùi Tịch, Bùi Tịch, còn mấy người kia thì sao?”
Hắn hỏi lại, giọng có vẻ lạnh nhạt: “Nàng quan tâm họ đến thế sao?”
Sao lại không quan tâm được chứ, họ liên quan trực tiếp đến mạng sống của ta mà!
“Bùi Tịch…”
Thấy Bùi Tịch sắp rời đi, ta theo bản năng níu lấy tay áo hắn. Hắn khựng lại một chút, im lặng một lúc rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Yên tâm, không giết họ.”
Nghe được câu đó, ta mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ta cũng chẳng quan tâm nhóm vai chính giờ ra sao, ta đâu phải thánh mẫu mà phải lo giữ cân bằng thế giới này. Chỉ cần thế giới không sụp đổ là được rồi.
Ta đi theo Bùi Tịch trong hành cung của Ma tộc. Trên đường, mỗi lần chúng ta đi ngang qua, đám ma tộc đều quỳ xuống hành lễ. Ta thì nắm lấy vạt áo của Bùi Tịch, lẽo đẽo theo sau hắn.
Phải nói thật, cung điện này chỉ có thể diễn tả bằng một từ: sang.
Từ sàn nhà lát đá, đến tường gắn đá quý, rồi cả cách bày trí xung quanh, đúng là giàu có đến mức lóa mắt!
Bùi Tịch đưa ta đến một tòa điện. So với những chỗ khác trong Ma tộc thì nơi này sáng sủa hơn hẳn, ma khí cũng ít hơn. Bên ngoài cung điện còn trồng rất nhiều linh thảo và linh quả.
Hắn kéo ta lại gần, rồi nói: “Tự mình chọn một phòng ở đi.”
Ta hỏi: “Còn ngươi thì sao?”
Bùi Tịch khẽ nhướng cằm, đáp: “Nơi này chính là cung điện của ta.”
“Vậy được.”
Cứ tới đâu hay tới đó, thế là ta ở lại Ma tộc luôn.
Có lẽ Bùi Tịch đã căn dặn trước điều gì đó, nên người trong Ma tộc đối xử với ta rất khách khí.
Phòng của ta ở cũng không cách xa tẩm cung của Bùi Tịch là mấy. Tuy nhiên, sau khi trở về Ma tộc, hắn không còn nhàn nhã như lúc bên ngoài nữa. Thỉnh thoảng sẽ có người đến từ các nơi trong Ma tộc báo cáo tình hình hoặc dâng tấu sự vụ gì đó.
Ta thì rảnh rỗi đến mức phát chán, chỉ quanh quẩn trong tẩm cung. Thỉnh thoảng mới cùng vài cô nương trong Ma tộc ra ngoài đi dạo một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=5]
Mãi cho đến khi giọng của hệ thống lại vang lên: “An Tự, ngươi có phải đã quên mất nhiệm vụ công lược rồi không đấy?”
Ta: “…”
Đúng là hết nói nổi.
Hệ thống chỉ lóe lên đúng một giây rồi lại biến mất. ta hơi bực mình, nhưng cũng đã quen với cái kiểu xuất hiện chớp nhoáng rồi lặn mất tăm đó của nó. Thế là ta lại tiếp tục xuất hiện trước mặt Bùi Tịch mỗi ngày.
Bùi Tịch giờ rảnh rỗi hơn trước, nên thường dẫn ta đi khắp nơi tìm kiếm Thần Khí trong các bí cảnh. Ta thật sự không hiểu tại sao hắn lại cố chấp với Thần Khí như vậy, bởi vì nhìn vẻ ngoài thì hắn chẳng có vẻ gì là quan tâm cả. Mỗi lần tìm được Thần Khí, hắn đều tiện tay ném hết cho ta giữ.
Còn ta thì… với cái trình độ linh lực “mèo ba chân” của mình, hoàn toàn không thể điều khiển nổi Thần Khí.
Không dùng được, nên đối với ta, đống Thần Khí kia chẳng khác gì một đống sắt vụn.
Ta cũng không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết là, Bùi Tịch từ một thiếu niên dần trở thành một nam tử trưởng thành, còn ta cũng từ một cô nhóc hay vấp té trở thành một thiếu nữ dịu dàng, duyên dáng.
Ta đã cùng Bùi Tịch đi qua rất nhiều nơi, trải qua không ít chuyện, nhưng đều không phải chuyện gì to tát. Đơn giản vì sức mạnh của hắn quá kinh khủng, bất cứ thứ gì tìm đến gây chuyện cũng đều bị hắn dễ dàng giải quyết.
Tuy nhiên, tính cách của hắn lại khá thất thường. Nhiều lúc chẳng hiểu vì lý do gì mà đột nhiên nổi giận.
Tuy nhiên, cũng có lúc Bùi Tịch khá dễ dỗ. Chỉ cần ta níu tay áo hắn, nói vài câu nhẹ nhàng, làm nũng một chút, thì ma khí quanh người hắn cũng sẽ dịu đi phần nào.
Ta và Bùi Tịch cứ thế ở bên nhau, cùng làm bạn. Ta không còn sốt ruột muốn tăng độ hảo cảm của hắn như lúc mới xuyên vào thế giới này nữa. Vậy mà độ hảo cảm lại cứ từ từ tăng lên rất nhiều.
Hệ thống thì bặt vô âm tín. Nhóm vai chính cũng như bốc hơi khỏi thế giới này. ta từng nghi ngờ liệu có phải thế giới bị lỗi không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chắc là không đến mức đó.
Cuộc sống vẫn cứ bình lặng trôi qua… cho đến khi ta nghe được một tin: Tiên tộc đang tập hợp với Tinh Linh, Quỷ tộc và Yêu tộc, chuẩn bị liên minh tấn công Ma tộc.
Theo cốt truyện gốc, cuộc chiến Tiên – Ma lẽ ra đã xảy ra từ rất nhiều năm trước rồi, nhưng lúc ấy hoàn toàn không có dấu hiệu gì. Hiện tại vốn phải là thời kỳ yên ổn, thế mà chiến tranh lại sắp bắt đầu, đã vậy còn có cả ba tộc kia cùng tham chiến, trong khi bình thường họ chẳng bao giờ dính dáng đến.
Thật sự quá kỳ lạ!
9.
Chiến tranh sắp nổ ra, nhưng Ma tộc lại chẳng hề tỏ ra hoảng loạn. Mọi thứ trong Ma giới vẫn y như bình thường, không có gì thay đổi.
Bùi Tịch cũng không hề tỏ thái độ gì khác lạ. Hắn vẫn đưa ta đi dạo khắp nơi, ngắm cảnh như chẳng có chuyện gì sắp xảy ra cả.
Mãi đến khi quân đội của Tiên tộc và các tộc khác tiến đến gần, Bùi Tịch mới từ tốn dẫn ta quay trở lại Ma tộc.
Giống như những lần trước, hắn lại để ta biến về nguyên hình, một đóa hoa nhỏ, rồi ôm vào lòng.
Ta bỗng nhiên thấy có chút lo lắng: “Bùi Tịch, lần này có vẻ nguy hiểm hơn trước rất nhiều… ngươi nhớ phải cẩn thận đấy.”
Bùi Tịch đưa tay khẽ chạm vào cánh hoa của ta, giọng hơi trêu chọc: “Xem thường ta à?”
Tuy ta không hiểu vì sao đến giờ vẫn chưa thấy nhóm vai chính xuất hiện, nhưng nếu theo đúng cốt truyện, kết cục của phản diện… thường chẳng tốt đẹp gì cả.
Huống hồ, ta đã vất vả lắm mới tăng được hảo cảm lên đến 99% rồi mà…ta không trả lời, Bùi Tịch cũng không nói thêm gì, chỉ hơi nhếch khóe miệng, rồi lại búng nhẹ lên đầu hoa của ta một cái.
Lần này lực hơi mạnh… Hắn tức giận sao?
Ta im lặng không dám nói gì thêm, chỉ rụt người lại trong lòng hắn.
Bùi Tịch không tiếp tục lên tiếng. Hắn ngồi xuống, và ngay lập tức một chiếc ghế tựa hiện ra sau lưng. Hắn chống đầu bằng một tay, ánh mắt dửng dưng nhìn tinh linh nhỏ trên áo, hoàn toàn không để tâm đến quân lực hùng hậu của bốn tộc đối diện.
Bên kia, đội hình của Tiên tộc, Quỷ tộc, Yêu tộc và Tinh Linh tộc vô cùng đồ sộ, nhưng so với Ma tộc… thật ra chẳng là gì cả.
Người bên phía đối diện bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bùi Tịch, Thần Khí vốn là vật của Tiên tộc chúng ta, ngươi năm lần bảy lượt xông vào bí cảnh, đoạt đi truyền thừa của tộc ta, rốt cuộc là có ý gì?”
“Ma Tôn Bùi Tịch, từ trước đến nay các tộc chúng ta vẫn nước sông không phạm nước giếng, vì sao ngươi lại ra tay tàn sát những đệ tử ưu tú của chúng ta?”
Bùi Tịch hoàn toàn không phản ứng.
Tộc trưởng Tinh Linh tộc cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng:
“Bùi Tịch, tinh linh trong lòng ngươi chính là hoa cỏ tinh linh của tộc chúng ta. Ngươi cũng biết, nếu bị ma khí xâm nhiễm trong thời gian dài, tinh linh sẽ chết. Ta khuyên ngươi nên sớm trả nàng về cho Tinh Linh tộc.”
Ta tò mò len lén thò đầu ra nhìn thử, liền bị Bùi Tịch dùng một ngón tay nhẹ nhàng đẩy đầu ta trở lại.
Thái độ lạnh nhạt của hắn khiến phía bên kia càng thêm tức giận, liên tục lớn tiếng chất vấn không ngừng.
Quá ồn ào rồi.
Cuối cùng Bùi Tịch mới ngẩng mắt lên, lạnh nhạt mở miệng: “Thần Khí có Thủ Hộ Thú trấn giữ, ai đủ năng lực thì có thể lấy được.”
“Nước giếng không phạm nước sông?” Bùi Tịch cười lạnh. “Bản tôn còn lâu mới rảnh rỗi đến mức đi gây sự với mấy đứa trẻ không biết gì.”
“Các ngươi nói tinh linh này?” Ánh mắt Bùi Tịch chợt trở nên đỏ rực, ma khí quanh người cũng lập tức dâng lên nồng nặc. “Tiểu tinh linh này là do bản tôn nuôi lớn, từ bao giờ lại thành người của các ngươi?”
Ta ở trong lòng hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhưng góc nhìn của ta quá hạn chế, chỉ có thể thấy được cằm, mũi và hàng mi của hắn, ngoài ra chẳng thấy gì cả.
Dù không thấy rõ, ta vẫn cảm nhận được ma khí dâng tràn trên người hắn. Rõ ràng… hắn đang rất giận.
“Bùi Tịch, bình tĩnh một chút...” Ta khẽ nói.
Bùi Tịch cúi đầu liếc ta một cái, không nói gì.
Vì có Bùi Tịch ở đó, sĩ khí Ma tộc dâng cao hẳn. Hai bên chẳng nói chuyện được bao lâu thì không biết ai ra tay trước, chỉ biết rằng ngay sau đó, chiến trận lập tức nổ ra.
Bùi Tịch vẫn ngồi lười biếng trên chỗ ngồi, thờ ơ quan sát cuộc chiến diễn ra trước mắt. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi đứng dậy.
Ta có thể cảm nhận được trận chiến bên ngoài đang diễn ra vô cùng ác liệt. Lén lút níu lấy vạt áo của Bùi Tịch, ta thò đầu ra nhìn trộm một chút.
Bùi Tịch quả nhiên rất mạnh. Ngay cả nhóm vai chính có hào quang bảo vệ cũng không thể chống đỡ nổi trước mặt hắn, huống chi là những người khác.
Tựa vào tay áo hắn nhìn ra ngoài, ta thầm nghĩ: với sự có mặt của Bùi Tịch, Ma tộc giành chiến thắng cũng là điều dễ hiểu.
Dù gì thì hắn cũng là nhân vật phản diện đứng đầu, mạnh một chút cũng là chuyện bình thường thôi.
Ta vừa cảm thán xong thì đột nhiên nghe thấy giọng hệ thống vang lên sau một thời gian dài im ắng: “An Tự, ngươi có muốn rời khỏi thế giới này không? Chỉ còn một chút nữa là đạt 100% độ hảo cảm. Nếu muốn rời đi, hãy tìm cách hoàn thành nốt. Nếu không… ngươi sẽ không bao giờ quay về được đâu.”
Ta còn chưa kịp hỏi hệ thống cho rõ ràng, nó đã lại biến mất không dấu vết.
Rốt cuộc hệ thống muốn nói gì chứ?
Ta còn đang hoang mang suy nghĩ thì một luồng sức mạnh bỗng nâng ta dậy, kéo ta ra khỏi vòng tay của Bùi Tịch. Ngay khoảnh khắc ta vừa khôi phục lại hình người, cảnh tượng đập vào mắt khiến ta sững sờ, không biết từ đâu, nam chính đã xuất hiện. Trên tay hắn là một cây cung Thần Khí, dây cung đã kéo căng, mũi tên bén nhọn đang nhắm thẳng về phía Bùi Tịch.
Ta còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động lao ra chắn trước mũi tên ấy.
Ngay lúc ta ngã vào lòng hắn, ma khí quanh người Bùi Tịch lập tức bùng phát, từng đợt sóng mạnh mẽ khuếch tán ra xung quanh. Gương mặt hắn lúc này vô cùng u ám, giọng nói run nhẹ, như đang cố kiềm nén điều gì đó:
“Ai cho phép nàng tự ý rời khỏi ta?”
Ta muốn mở miệng nói gì đó, nhưng đau quá, không thốt nên lời.
“Bùi Tịch… ta… ta sắp ch.ết rồi đúng không?”
“Câm miệng.” Giọng hắn lạnh như băng.
Ta đau đến mức nước mắt trào ra, không thể ngăn lại.
Lúc này, giọng của hệ thống lại vang lên: “An Tự, đừng quên mục tiêu của ngươi!”
Ta cố gắng giơ tay lên, vuốt nhẹ nếp nhăn trên trán Bùi Tịch:
“Bùi Tịch, ta đã ở bên ngươi lâu như vậy. Nếu ta thật sự ch.ết rồi, ngươi… có thể đừng quên ta quá nhanh không?”
Hảo cảm độ đã lên đến 99%, theo lẽ thường thì ta vì cứu hắn mà hy sinh, đáng lẽ phải trở thành “bạch nguyệt quang” trong lòng hắn chứ? Vậy có thể chạm đến 100% hảo cảm rồi phải không…
Gương mặt Bùi Tịch lúc này đen lại, nhưng đột nhiên hắn cười. Hắn đưa tay lau nước mắt không ngừng trào ra vì đau của ta: “Được.”
Ta vừa kịp thở phào vì có được câu trả lời, thì ngay giây sau, hệ thống lại lần nữa vang lên… Nhưng, không phải nhiệm vụ công lược thành công, mà là…
“Ting! Độ hảo cảm giảm 1 điểm. Hiện tại: 98%… 97%… 96%…”
Âm thanh thông báo của hệ thống cứ thế vang lên liên tục trong đầu ta.
Chưa đến một phút, hảo cảm độ đã tụt thẳng xuống… 1%.
Ta sững sờ.
Sao lại như vậy?
Rốt cuộc… ta đã làm sai điều gì?
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận