14.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ta tỉnh lại trong cung điện của Ma tộc, mọi thứ xung quanh dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khi mở cửa bước ra, ta thấy bên ngoài có rất nhiều người đang đứng đó, gồm cả Tiên, Ma, Yêu, Quỷ, Tinh Linh… đủ mọi tộc. Ta theo phản xạ lui về sau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn Bùi Tịch đâu?
“Cô nương tỉnh rồi!”
“Đa tạ cô nương đã cứu tất cả chúng ta.”
“Đúng vậy, tên ma đầu đó suýt nữa khiến cả thế giới chôn cùng hắn. Tội ác ngập trời! May nhờ cô nương đã dùng Thần Khí vào thời khắc cuối cùng để cứu chúng tôi.”
“???”
Không phải chứ, sao bọn họ lại nghĩ như vậy?
“Bùi Tịch đâu rồi?”
“Cô nương, tên ma đầu Bùi Tịch đã hóa thành tro bụi rồi.”
“Hắn gây ra biết bao chuyện tàn ác, chết là đáng.”
“...”
Đã chết?
Sao có thể?
Làm sao Bùi Tịch có thể chết được?
Mọi người ở đây đều sống lại, vậy sao chỉ riêng hắn phải chết?
Hắn là người luôn tính toán chu toàn, là một Ma tộc có đến tám trăm cái tâm kế. Hắn còn biết trước phải đi tìm Thần Khí… sao có thể dễ dàng chết như vậy được chứ?
“Cô nương? Cô nương?”
Ta nhìn nhóm người trước mặt, bọn họ dường như đều đang vui mừng vì sự biến mất của Bùi Tịch. Rõ ràng trước kia, họ từng xem hắn là chủ nhân của Ma tộc…
Bùi Tịch đúng là không thể xem là người tốt, nhưng tất cả những điều tốt đẹp nhất, hắn đều dành cho ta.
“Đừng nói nữa.”
Mọi người xung quanh dường như lúc này mới nhớ ra mối quan hệ giữa ta và Bùi Tịch, nên lần lượt im lặng.
Một người thuộc tộc Tinh Linh chậm rãi lên tiếng: “Nếu cô nương không chê, có thể về sống cùng chúng ta ở Tinh Linh tộc…”
“Tiên tộc cũng rất hoan nghênh cô nương.”
“…”
“Ta sẽ không đi đâu cả. Người cứu các người không phải ta, mà là Bùi Tịch. Thần Khí cũng là do hắn tìm được. Nếu muốn cảm ơn, thì nên cảm ơn hắn.”
Nói xong, ta xoay người bước vào phòng, ta phải làm rõ mọi chuyện. Hệ thống nhất định sẽ có cách.
Sau khi đóng cửa lại, đợi tiếng động bên ngoài dần yên ắng, ta bắt đầu gọi hệ thống. Nhưng gọi mãi, hệ thống vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Ta lấy ra tất cả những kỳ trân dị bảo mà trước kia Bùi Tịch đã tìm cho ta, cố gắng xem có cách nào cứu được hắn không. Nhưng dù lật tung từng món một, ta vẫn không tìm được biện pháp nào.
Tất cả đồ vật trong phòng đều do Bùi Tịch đặt làm riêng cho ta. Chỉ cần nhìn thấy chúng, lòng ta lại không kìm được mà nhớ đến hắn, trong lòng có chút đau xót.
Ta vẫn không tin hắn đã chết. Với một người tính toán sâu xa như hắn, sao có thể không chuẩn bị đường lui cho chính mình? Ta không tin… chỉ là bây giờ ta không tìm thấy hắn.
“Đừng khóc nữa, ta sắp bị làm phiền đến chết rồi.”
Âm thanh bất ngờ vang lên khiến trong lòng ta bừng lên tia hy vọng: “Hệ thống? Là ngươi sao? Ngươi có cách nào không?”
Giọng nói cơ giới của hệ thống vang lên, mang theo vẻ bực bội khó hiểu:
“Ta không có cách! Hắn thật sự đã chết rồi! Ta đến chỉ để hỏi ngươi có muốn quay về không. Bị làm phiền đến mức muốn phát điên rồi!”
Nó thật sự rất cáu kỉnh.
“...”
Khoan đã… không đúng. Hệ thống chẳng phải chỉ là một cỗ máy thôi sao?
Máy móc… cũng biết nổi giận sao?
Ta còn chưa kịp nói gì, hệ thống đã lên tiếng lần nữa, giọng điệu nghe có vẻ hơi miễn cưỡng:
“Xin lỗi… Thế giới đang trong quá trình tái thiết, ta có quá nhiều việc phải xử lý nên thái độ không được tốt.”
Ta: “???”
Đột nhiên, ta chợt nghĩ ra một khả năng, tuy rất khó tin, nhưng nếu là Bùi Tịch… với tính cách của hắn, chuyện gì mà hắn không làm được?
Ta vội lau nước mắt, cố tỏ ra vui vẻ, làm như mình chẳng còn bận tâm gì nữa:
“Thật sao? Vậy là ta đã hoàn thành công lược rồi à? Ta thực sự có thể quay về thế giới ban đầu sao?”
Hệ thống ngập ngừng vài giây: “Ngươi… có vẻ rất vui?”
“Đúng vậy chứ sao! Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi!”
“Ngươi… không định cứu Bùi Tịch sao?”
“Ngươi chẳng phải vừa nói hắn đã chết rồi à? Ngay cả ngươi còn không có cách, thì ta có thể làm được gì?”
Hệ thống: “…”
Ta nghe thấy âm thanh “xèo xèo” như dòng điện từ hệ thống, trong lòng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.
Nghĩ đến khả năng có người đang nghe được suy nghĩ của ta, ta cố tình tưởng tượng vài cảnh thật sống động trong đầu để diễn cho đạt.
“Đưa ta về đi, nơi này chẳng có gì thú vị cả. Về rồi ta còn có thể đi tìm mấy anh chàng đẹp trai. Ta xinh đẹp như vậy, trước kia bận bịu công việc suốt, nghĩ lại thấy tiếc ghê, cũng để dành được không ít tiền, biết đâu còn có thể nuôi vài ‘cún con’, mấy cậu trai trẻ cũng được.”
Lại một lần nữa vang lên tiếng điện “xèo xèo”, khoảng nửa phút sau, hệ thống mới lên tiếng:
“Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu quay về rồi thì sẽ không bao giờ có thể trở lại nơi này nữa.”
Nếu ta không nghe lầm… thì giọng nó hình như đang vui vẻ khi thấy ta gặp chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/cong-luoc-that-bai-ta-bi-nam-phu-cam-tu&chuong=8]
“Ta suy nghĩ kỹ rồi. Cái nơi quái quỷ này, ai thích ở thì cứ ở!”
“Được, nếu ngươi đã quyết như vậy, thì hệ thống ta sẽ lập tức thực hiện…”
Hệ thống bỗng nhiên ngưng bặt.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một đôi tay to bất ngờ vòng qua ôm lấy eo ta.
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, lạnh nhạt nhưng đầy trêu chọc:
“Ai vừa rồi còn khóc lóc nói thích ta, bảo không đi nữa mà muốn ở lại? Kẻ lừa đảo.”
15.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cảm nhận được cái ôm thân thuộc, tim ta theo bản năng đập nhanh hơn.
Ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt đã quá đỗi quen thuộc, ta không kìm được mà đỏ cả vành mắt:
“Rốt cuộc ai mới là kẻ lừa đảo hả? Rõ ràng biết trong lòng ta nghĩ gì mà còn giả vờ không hay biết. Biết rõ mình chưa biến mất mà vẫn cố tình diễn trò như đã tan biến…”
Bùi Tịch đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt ta: “Đừng khóc.”
Ta cảm thấy hơi mất mặt, liền đưa tay đẩy hắn ra: “Ngươi thật phiền, tránh xa ta một chút!”
Nghe vậy, Bùi Tịch lại càng ôm chặt hơn, ta còn nghe thấy hắn khẽ cười bên tai:
“Tránh xa? Vậy chẳng phải nàng sẽ khóc to hơn sao?”
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta: “Đừng khóc nữa. Là lỗi của ta… Nhưng nếu ta không làm vậy, thì sao nàng chịu thừa nhận rằng nàng cũng thích ta?”
“Ngươi thật ngang ngược…”
“Tự Tự, suốt trăm năm qua, nàng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này. Ta biết rõ lúc đầu nàng tiếp cận ta là có mục đích, nhưng ta vẫn thích nàng. Nàng cũng biết mà, ta là người không từ thủ đoạn. Là nàng trêu chọc ta trước, nên nàng không thể nói đi là đi được. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để nàng rời đi dễ dàng như vậy.”
Ta ngước mắt nhìn Bùi Tịch: “Ngươi cái gì cũng biết, vậy tại sao vẫn có thể thích ta? Rõ ràng ngay từ đầu ngươi đã biết ta tiếp cận ngươi là có mưu đồ.”
Bùi Tịch bế ta ngồi xuống ghế, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại đầy dịu dàng:
“Đúng là lúc đầu ta chỉ muốn xem nàng có thể làm nên chuyện gì… Nhưng thời gian trôi qua, ta phát hiện, có một người cứ lẽo đẽo theo sau cũng không tệ. Vì nàng thật sự…”
Ta trừng mắt nhìn hắn, Bùi Tịch bật cười rồi nói tiếp:
“Thật sự quá đáng yêu, cứ thích làm nũng khiến lòng ta mềm nhũn.”
Nói linh tinh! Ta đâu có làm nũng chứ!
Ta miễn cưỡng chấp nhận câu trả lời đó, nhưng càng nghĩ lại càng thấy không vui.
“Cách ngươi nói nghe cứ như… cảm tình của ngươi đối với ta chẳng khác gì đang nuôi một con thú cưng vậy.”
Bùi Tịch có vẻ không hài lòng với lời ta nói. Hắn siết chặt vòng tay ôm lấy eo ta, khẽ hôn lên má rồi thì thầm bên tai:
“Tự Tự Bùi Bùi, không ai lại có tình cảm sâu đậm với một con vật cưng của chính mình cả…”
Hơi thở ấm nóng của hắn phả lên tai khiến cả vành tai ta đỏ bừng. Ta cố đẩy hắn ra, nhưng không thể thoát được: “Đồ… lưu manh!”
Hắn bật cười, giọng hơi khàn khàn:
“Tự Tự, bây giờ tin chưa? Với ‘thú cưng’ thì ta không có hứng thú đâu.”
Ta chui vào lòng hắn, giả vờ chết lặng. Trước kia hắn đâu có như vậy…
Hắn ghé sát tai, khẽ hỏi: “Thế trước kia ta là như thế nào?”
Hắn lúc trước…
Ta thẹn quá hóa giận: “Bùi Tịch! Ngươi không được nghe lén suy nghĩ trong đầu ta!”
“Vậy ta cũng sẽ bảo cái hệ thống đó nghĩ cách để cho nàng cũng nghe được suy nghĩ trong đầu ta, được không?”
“Ta không cần!”
Lại còn có chuyện như vậy thật sao!?
Bùi Tịch cười rồi bẹo má ta: “Ngoài miệng thì chối, trong lòng thì không phải vậy, đúng là khẩu thị tâm phi.”
Sau đó hắn hơi duỗi tay, một vật thể trong suốt mờ mờ hiện ra trong lòng bàn tay. Ta hơi kinh ngạc: “Đây là… hệ thống?”
Bùi Tịch nhìn ta, nửa cười nửa không:
“Nàng trọng sinh đến ba lần rồi mà chưa từng thấy hình dạng thật của nó à?”
Ta: “…”
Ta biết mình khá yếu đuối, nhưng… sau này chẳng phải đã có ngươi ở bên rồi sao.
Bùi Tịch hơi nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng thấy rõ.
Ta đưa tay chọc chọc hệ thống, rồi không nhịn được mà đập đập, gõ gõ nó một chút. Dưới ánh mắt quan sát của Bùi Tịch, hệ thống chỉ dám tức mà không dám lên tiếng. Nghĩ đến chuyện trước kia nó sai khiến ta đủ điều, ta coi như đang trả thù một chút.
Bùi Tịch cười nhìn ta:
“Đợi nó nghĩ cách giúp nàng mở chức năng nghe suy nghĩ, lúc đó hãy ‘thu thập’ nó tiếp. Đừng gõ mạnh quá rồi làm hỏng, lại phải tốn thời gian để nó tự sửa, mất công mất việc.”
Hệ thống: “!!!”
Hắn thực sự tưởng rằng cứ nói ‘mở chức năng’ là mở được chắc!?
Còn nữa, tại sao việc nó tự sửa chữa lại bị xem là… lãng phí thời gian?
Đúng là coi nó không có cảm xúc thật rồi…
Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Bùi Tịch, hệ thống lập tức im re. Thôi, nhịn thì nhịn… Dù sao từ lúc bị Bùi Tịch “bắt giữ”, nó đã chẳng còn chút tôn nghiêm nào của một hệ thống nữa rồi.
Ta liếc nhìn hệ thống, rồi theo bản năng quay sang nhìn Bùi Tịch. Khuôn mặt hắn vẫn không thay đổi gì, vẫn là vẻ ôn hòa điềm tĩnh quen thuộc.
Bất chợt, ta thấy hơi tò mò, rốt cuộc trong lòng Bùi Tịch đang nghĩ gì?
Hệ thống nhìn thấy tốc độ đổi sắc mặt của Bùi Tịch, khẽ hừ một tiếng. Nó không nói gì, chỉ làm bộ ấm ức mà bắt đầu thao tác một loạt phức tạp.
Không bao lâu sau, hệ thống dừng lại. Bùi Tịch liếc nhìn nó một cái, còn nó thì như thể bị đả kích lớn, uất ức trốn vào một góc, tự vẽ vòng tròn giải tỏa tâm trạng.
“Thế là xong rồi đó hả?”
Ta có hơi bực mình, rõ ràng nói là có thể nghe được suy nghĩ của hắn, mà ta chẳng nghe thấy gì cả.
Ta đứng từ trên nhìn xuống Bùi Tịch. Hắn đang nằm tựa lười nhác trên ghế, vẻ mặt nhàn nhạt như không có chuyện gì xảy ra. Ta còn đang thắc mắc, thì ngay giây tiếp theo, mắt ta lập tức mở to kinh ngạc.
“Rõ ràng dùng cùng một loại hương, sao trên người nàng lại thơm đến vậy?”
“Tiểu cô nương vừa mềm mại lại yếu ớt, thể trạng không được tốt… Ma tộc thì lại thiên về sức mạnh, lỡ như nàng không chịu nổi thì sao… Nếu nàng rơi nước mắt thì phải làm thế nào…”
“Ma tộc có thể làm chủ mọi chuyện, nhưng nàng đâu phải người thuộc thế giới này. Theo lời hệ thống, ở thế giới của nàng thì sau khi kết hôn mới được ‘chính danh chính phận’. Thôi thì chuẩn bị hôn lễ từ bây giờ luôn cho tiện.”
“Kết hôn rồi thì có thể...”
“Tư thế kia có vẻ cũng ổn đấy… Không biết thể lực của nàng ra sao, nhưng cũng không sao, đến lúc đó...”
“Hửm? Với biểu cảm này… chẳng lẽ nàng nghe thấy rồi?”
“Nhìn mặt đỏ như vậy, chắc là nghe được. Thẹn thùng sao?”
“Chậc, thật sự đáng yêu quá… muốn…”
“********”
Ta: “!!!”
Ngay khoảnh khắc đó, ta lập tức nhận ra có chuyện không ổn. Theo bản năng, ta bật dậy khỏi người hắn rồi chạy ra ngoài.
Cái người này nhìn bề ngoài thì nghiêm túc là thế, sao trong đầu toàn là mấy ý nghĩ xấu hổ như vậy!
Ta còn chưa kịp chạy xa thì ngay giây sau đã bị hắn ôm chặt lấy từ phía sau. Hắn không nói gì, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói vang lên ngay trong đầu:
“Chạy gì chứ? Chúng ta đều thích nhau, mấy chuyện này có gì phải ngại. Về sau còn có thể…”
Ta: “…”
(Quá sức chịu đựng rồi đó!)
“Hệ thống, đóng lại chức năng nghe suy nghĩ ngay! Ta không muốn nghe nữa!”
Hệ thống lập tức biến mất trong giây tiếp theo.
Ta trừng mắt nhìn Bùi Tịch: “Hệ thống đâu rồi? Mau bảo nó khóa lại đi, ta không muốn nghe mấy cái trong đầu ngươi nữa!”
Bùi Tịch nhìn ta với vẻ mặt vô tội, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục lải nhải không dứt:
“Tự Tự thẹn thùng như thế này… có phải là đang…”
Ta: “???!!!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận