Bao nhiêu năm qua, ta đã từng đi qua vô số núi x/u/o/n/g biển m/a/u nhưng chưa từng có khoảnh khắc nào khiến ta cảm thấy ghê tởm như lúc này.
Hứa Tước Minh thấy ta xuất hiện, toàn thân lập tức run lên, im lặng không dám nói một lời.
Còn Lý Tầm Anh đang bị bịt mắt nên vẫn chưa kịp nhận ra tình hình, vẫn lớn tiếng gọi tên người.
Ngay sau đó, hắn nhào tới ôm lấy ta.
"Tước Nhi muội muội, muội mặc cái gì vậy? Sao sờ vào cứng đơ thế này..."
Ta không nói gì, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn đang trào dâng, gỡ tay hắn ra rồi lập tức tung một cước đá thẳng vào n/g/u/c hắn.
Lý Tầm Anh bị đá bay ra xa, cảm thấy không thể tin nổi, vừa tháo khăn che mắt xuống vừa vô cùng tức giận, định mở miệng chất vấn.
Nhưng mới trông thấy ta, khí thế hắn lập tức tiêu tan.
"Lý Tầm Anh, đây chính là lời ngươi từng viết trong thư? Đợi nàng trở về, ta tuyệt không phụ bạc đấy sao?"
2
Dù ta đã cố gắng che giấu chuyện này nhưng việc vị hôn phu cùng thứ muội thông gian vẫn nhanh chóng lan truyền khắp Kinh thành.
Hai người kia thông đồng với đám gia nhân lâu năm trong phủ, cố gắng che đậy sự việc.
Một kẻ thì nói bản thân ngày ngày nhớ nhung người trong lòng nên mới hay lui tới phủ Tướng quân.
Kẻ còn lại thì viện cớ nhớ tỷ tỷ nên ngày nào cũng phải chui vào phòng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=2]
Ngay khi ta dùng xương máu của chính bản thân chinh chiến nơi sa trường để bảo vệ gia tộc và người mình yêu thương thì đôi cẩu nam nữ này lại lén lút làm chuyện bại hoại suốt bao đêm ngày… ngay trong phòng của ta.
Nghĩ tới đây, cơn buồn nôn trong lòng ta lại nhanh chóng cuộn trào, không cách nào kìm nén nổi.
Có rất nhiều người từng muốn bênh vực ta, nói cho ta biết sự thật nhưng người thì bị bán đi, kẻ thì bị nhốt trong phủ, chịu đủ mọi loại h/à/n/h h/ạ.
Ngày ta bắt gian, Hứa Tước Minh thấy tình thế không ổn, lập tức nhắm mắt giả ngất rồi lấy cớ bệnh liệt giường không dậy nổi.
Lục Uyển Quân thì rêu rao khắp nơi rằng đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, còn Lý Tầm Anh thì liên tục lảng tránh, chỉ muốn kéo dài thời gian để lấp liếm chuyện này.
Trong những ngày Hứa Tước Minh “hôn mê”, vị hôn phu từng thề non hẹn biển kia lại ngày ngày đến phủ tìm ta, nói mọi việc không như ta nghĩ, cầu xin ta cho hắn một cơ hội để giải thích.
Thấy ta quyết tâm không gặp, Lý Tầm Anh lập tức tìm cách khác, hắn tung tin đồn khắp Kinh thành khiến thanh danh ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng đến mức các quan ngôn sử cũng bắt đầu muốn dâng sớ luận tội ta.
Nếu cứ lưỡng lự không dứt khoát, chắc chắn sẽ sinh loạn.
Ta đã nhìn rõ bộ mặt thật của kẻ phụ tình này nên cũng chẳng còn ý định giữ lại chút thể diện nào cho hắn nữa.
Ta lập tức sai người chọn ngày lành, mời họ hàng trong tộc đến rồi đưa Lý Tầm Anh cùng Hứa Tước Minh tới trước mặt.
"Muốn nói gì thì nói đi."
Ta ngồi ở ghế chủ vị, nhìn quanh căn phòng đầy thân thích m/a/u mủ nhạt như nước lã. Đã bao năm không gặp, bây giờ trong lòng ta chỉ thấy buồn cười.
Năm xưa, khi đám người này thấy phụ thân ta mất sớm, lập tức nóng lòng thâu tóm phủ Tướng quân, muốn chia năm xẻ bảy sản nghiệp nhà ta.
Khi ấy, ta mới vừa tròn mười sáu tuổi, phải cùng di nương và thứ muội gắng gượng chống đỡ mọi việc, phải dựa vào từng chiến công đổi bằng m/a/u mới bịt miệng được lũ người kia.
Giờ đây, những kẻ từng vô tình bạc nghĩa lại đường hoàng đứng ra làm người phán xử, còn người từng cùng ta đồng cam cộng khổ lại trở thành kẻ phản bội.
Thật sự đúng là vật đổi sao dời, người cũng chẳng còn như xưa.
Lúc này, muội muội tốt của ta tỏ ra dịu dàng như liễu, yếu đuối dựa vào vai Lý Tầm Anh, đôi mắt ngấn lệ nhìn ta rồi giãi bày tâm ý:
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận