Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

HẢI ĐƯỜNG RỰC NỞ

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-20 16:49:03
Nhưng không phải là bây giờ.

Ta vừa lập công lớn, bây giờ trong triều có không ít người đang ghen ghét đến đỏ mắt.

Giờ Hoàng đế tuổi đã cao, lúc nào trong lòng cũng lo lắng các Hoàng tử sẽ nảy sinh dã tâm nên ngày ngày đề phòng ta kết thân với thế lực trong triều, định nhân cơ hội này tìm cách dìm ta xuống một bậc.

Nay lời đồn đã lan ra khắp Kinh thành, quan ngôn sử thì liên tục dâng sớ can gián. Vậy mà Thánh thượng lại cố tình làm ngơ, rõ ràng là muốn ngồi nhìn trò hay.

Đợi khi sự nghi ngờ của ông ấy nguôi đi, ta sẽ ra tay diệt trừ những kẻ ngáng đường. Kẻ nào nên lên tây thiên thì lên tây thiên, kẻ nào nên xuống suối vàng thì xuống suối vàng.

Sau khi tạm biệt Khánh Quốc công, ta đang đi lang thang trên đường thì bất ngờ gặp ngay oan gia, Lý Tầm Anh.

Vừa trông thấy ta, hắn lập tức ưỡn thẳng lưng, muốn ra oai trước mặt ta.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/h-i-ng-r-c-n&chuong=4]


Hôm nay tâm trạng ta không tệ, chẳng muốn day dưa với hắn nên định nhanh chóng rời đi.

Không ngờ, hắn lại mặt dày tiến lên vài bước rồi chặn trước mặt ta:

“Hứa Đường Hoa, sao ngươi lại ác độc đến thế? Ngươi dám giam muội muội r/u/ộ/t trong phòng, khiến nàng ấy ăn chẳng đủ, uống chẳng no? Ngươi có xứng đáng là một người tỷ tỷ không?”

“Ồ? Vậy ra nàng ta còn có thời gian để báo tin cho ngươi à? Xem ra hình phạt của ta vẫn quá nhẹ nhàng. Hôm nay ta về phải nghĩ cách phạt nặng hơn mới được.”

“Ngươi…!”

Thấy ta định xoay người bỏ đi, hắn vội đưa tay túm lấy vai áo ta, định ngăn lại.

Nhưng thói quen rèn luyện trên chiến trường lâu ngày khiến ta lập tức phản ứng. Ta còn chưa kịp nghĩ gì thì đã nhanh chóng quật Lý Tầm Anh xuống đất theo bản năng.

Phụ kiện trên người hắn văng ra khắp nơi, y phục xộc xệch, tóc tai rối bời, hắn nằm sấp trên đất rên rỉ như kẻ điên đang phát bệnh.

“Hứa Đường Hoa! Con tiện nhân này! Chờ đến ngày ngươi gả vào nhà ta, ta nhất định trả lại nỗi nhục hôm nay gấp trăm lần!”

“Gả vào?”

“Lý Tầm Anh, đầu óc ngươi có vấn đề à? Ngươi lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng ta sẽ gả cho ngươi?”

Nghe ta nói vậy, kẻ điên dưới đất như bắt được nhược điểm của ta, lập tức sửa sang lại tóc tai rồi vênh mặt lên, đắc ý châm chọc:

“Ngươi là một nữ nhân đ/a/n/h đ/á, ghen tuông, suốt ngày chỉ biết đ/á/n/h g/i/e/c. Trong cả Kinh thành này, ngoài ta ra thì làm gì còn ai muốn lấy ngươi? Tỉnh lại đi!”

Câu nói của hắn vô lý đến mức khiến ta không nói nên lời.

Một người tự tin như ta cũng không khỏi nghi ngờ con mắt nhìn người của bản thân năm xưa.

Hóa ra ký ức thời thơ ấu thật sự không đáng tin, sao nó lại có thể tô vẽ một kẻ như thế này thành một người hoàn hảo đến vậy.

Ta đang định phản bác thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ trong đám đông:

“Ai nói không ai muốn cưới Hứa tiểu thư?”

Giọng nói vừa dứt, đám đông lập tức tự động tách ra nhường đường.

Ta nhìn chằm chằm về phía đó, không khỏi ngẩn người, thì ra là Thẩm Tu Viễn, vị tiểu Công gia trói gà không chặt kia.

Đám đông xung quanh sững sờ.

Lý Tầm Anh sững sờ.

Ngay cả ta… cũng sững sờ.

Tâm trạng dồn nén bất chợt bùng nổ, buột miệng thốt ra lời trong lòng:

“Không phải chứ… huynh đệ, ngươi điên thật rồi à?”

Lần này đến lượt Thẩm Tu Viễn ngây người.

Ta ra hiệu cho cậu im lặng rồi quay sang xử lý Lý Tầm Anh đang nằm sõng soài trước mặt.

“Lý Tầm Anh, trong mắt ngươi, giá trị của nữ nhân chỉ nằm ở chuyện gả chồng thôi sao?

Dù ta mười sáu tuổi đã ra chiến trường chém đầu thủ lĩnh Bắc Nhung.

Dù ta mười tám tuổi theo Khánh Quốc công thu phục mười quận Thông Châu

Dù ta vì ngươi mà liều mạng trấn thủ ở Sơn Hải Quan suốt ba năm ròng rã…

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận