22
Khi ta vào lãnh cung, Quý phi đang ngồi trên mặt đất.
Tóc nàng rối bời, mặc chiếc áo cũ màu đỏ của Tiên Hoàng hậu.
Nàng cầm một cây kéo trong tay, cắt lộn xộn những mảnh gấm trên đất.
Sau đó lại như người điên, tự tết tóc cho mình các kiểu.
Cung nhân nói, sau khi bị giam vào lãnh cung, nàng đã bị điên.
Ngày ngày ồn ào nói nàng là nữ nhân được Hoàng thượng yêu nhất, muốn giết Hoàng hậu.
Còn nói nàng mặc những bộ quần áo đó, Hoàng thượng sẽ quay về với nàng.
Thấy nàng vô tình đâm thủng ngón tay mà chỉ biết cười ngây dại, ta nâng cằm nàng lên:
"Thẩm Kiều, thích ăn vải, không phải lỗi của ngươi. Nhưng những người ta yêu thương đã vì ngươi mà chết, đó là lỗi của ngươi. Ngươi xem, ngươi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ngươi mà chết, ngươi có tội."
"À, phải rồi, nói cho ngươi biết một tiếng, Thẩm gia của ngươi đã bị xử trảm, máu đã chảy đầy cả một con phố dài đấy."
"Này, không phải ngươi thích ăn vải nhất sao, trước khi chết, ta sẽ cho ngươi ăn thỏa thích!"
Nói xong, ta ra lệnh trói Thẩm Kiều lại.
Sau đó lấy ra mấy giỏ vải, bảo người hầu không bóc vỏ vải, nhét mạnh vào miệng nàng.
Từng quả, từng giỏ, ép nàng nuốt xuống.
Nghe nói tối hôm đó, nàng đã chết vì miệng lưỡi thối rữa.
Thẩm Kiều, ngươi xem, ngay cả trái vải mà ngươi yêu thích nhất, cũng có thể lấy mạng ngươi đấy.
23
Khi cung nhân báo tin nàng qua đời, tay ta đang cắt cành hoa bỗng run lên.
Thẩm Kiều đã chết, kẻ chủ mưu thực sự, rất nhanh cũng sẽ mất mạng.
Theo sự sắp đặt của Tiêu vương và ta, các mỹ nhân khắp nơi như dòng nước chảy đến cung đình.
Và trong số họ, có vài người có nét giống với tiên Hoàng hậu.
Hoàng thượng nhìn các thiếu nữ mặc áo đỏ, tết tóc kiểu Lăng Vân tiên, rất nhanh ngài đã đắm mình vào hoan lạc.
Chẳng mấy chốc, phế phi sinh một hoàng tử.
Ngày sinh nở, nàng chết vì khó sinh.
Vì là hoàng tử duy nhất nên đứa bé lập tức được phong làm Thái tử.
Hoàng thượng còn đặc biệt thiết lập nội đường đại thần, để quần thần bàn bạc công việc, còn ngài rảnh rỗi ở bên mỹ nhân.
Hung Nô ở Tây Bắc xâm phạm, Tiêu vương chủ động xin đi bình định loạn lạc.
Đương nhiên, Tiêu vương đã có được binh quyền.
Nửa năm sau, Tiêu vương đại thắng trở về.
Vừa về không lâu, ngài ấy đã mượn danh nghĩa "thanh quân trắc", dẫn binh tinh nhuệ áp sát hoàng thành.
Rất nhanh, Hoàng thượng chủ động nhường ngôi, trở thành Thái thượng hoàng.
Tiêu vương ẵm ấu đế lên ngôi, trở thành Nhiếp chính vương đứng trên vạn người.
Tất cả, đã diễn ra đúng theo kế hoạch.
24
Tối hôm đó, ta tự tay đưa cho Thái thượng hoàng một ly rượu Khiên cơ.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của ngài, ta nở nụ cười vô cùng rạng rỡ:
"Cẩu hoàng đế, khi xưa ngươi vì một quả vải mà giết cả nhà ta, giờ đây oan có đầu nợ có chủ, ta đến đòi mạng ngươi đây!"
Nghe xong, ngài nhắm đôi mắt đục ngầu lại, như đang trầm tư.
Một lúc sau, ngài mới run rẩy chỉ vào ta:
"Ngươi, là ngươi! Ngươi là người của Tuần phủ Mân Nam. Khi đó nếu không phải do y có ý đồ mưu phản, sao trẫm lại phải lấy mạng y?"
Nghe lời ngài, ta trực tiếp đổ rượu độc vào cổ họng ngài:
"Phụ thân của ta là người thế nào, ta là người hiểu rõ nhất, ngươi tự mình tin vào lời xúi giục của nịnh thần, lấy cớ là trái vải cống phẩm để giết sạch ba trăm sáu mươi mạng người trong phủ ta, ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"
"Rượu Khiên cơ này sẽ làm cho ruột ngươi thủng, bụng ngươi bị rách, từ nay về sau, mỗi ngày sẽ có người đổ rượu Khiên cơ cho ngươi, rồi lại cho ngươi thuốc giải."
"Ta sẽ cho ngươi nếm thử, thế nào là đau đến mức muốn chết!"
25
Ngày ra khỏi cung, trời nắng đẹp, gió nhẹ lướt qua mặt.
Ta mặc một bộ y phục trắng đơn giản, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cung môn.
Hoàng thượng nhỏ vừa cười ha hả, vừa mò mẫm bò đến bên long ỷ.
Ta định thần nhìn kỹ lại, thấy người đi tới trước mặt mình là Tiêu vương, giờ đây là Nhiếp chính vương.
Ta dừng bước, lặng lẽ nhìn ngài ấy, ánh mắt đầy hoài nghi.
Ngài ấy từ từ lên tiếng:
"Nguyệt Uyển, bổn vương vẫn luôn chú ý đến nàng. Nàng có trí tuệ, có dũng khí, hiện nay triều đình đang cần những người như nàng."
"Bổn vương hy vọng nàng có thể trở thành một nữ quan, cùng ta chung sức, cùng nhau xây dựng một thiên hạ hà thanh hải yến, quốc thái dân an."
Nghe những lời này, ta trầm ngâm suy nghĩ.
Trở thành một nữ quan?
Trước đây, ta mang đầy oán hận bước vào nơi này, một lòng chỉ muốn báo thù rửa hận.
Chỉ là giờ đây, kẻ thù đã bị diệt trừ, ta còn cần phải ở lại đây làm gì?
Dường như người trước mắt nhìn ra nỗi lo ngại của ta, ngài ấy cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói:
"Nàng thông minh quả cảm, đầu óc nhanh nhạy, với tài trí của nàng, chắc chắn có thể đem lại phúc lợi cho bách tính, có những thành tựu riêng."
"Hãy tin ta, cứ thử xem."
Nhìn ánh mắt chân thành của ngài ấy, những nghi ngờ trong lòng ta dần dần tan biến.
Mặt trời lặn về tây, ta nhận lấy ấn nữ quan từ tay ngài ấy.
Ngẩng đầu lên, vừa hay đón ánh mắt nồng nhiệt của ngài ấy.
Ta và ngài ấy nhìn nhau mỉm cười, chậm rãi bước vào trong thâm cung...
(Hết)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/l-chi-qu-phi&chuong=8]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận