01
Lúc Triệu Phú tìm thấy tôi, đúng ngay khung giờ cao điểm của chợ đêm.
Khu phố cổ đông đúc nhộn nhịp, dòng người tấp nập qua lại, bầu không khí tràn ngập hơi thở đời thường.
Anh mặc một bộ vest may đo, đeo kính gọng mảnh trên sống mũi.
Thiếu gia hào môn từ nhỏ sống trong nhung lụa, từ trên xuống dưới, từng sợi tóc cũng tinh xảo đến lạ.
Cả người anh đứng đó, hoàn toàn lạc lõng giữa khu chợ đêm.
"Tống Ngữ?" Anh nhìn tôi, ánh mắt khó mà tin nổi.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng chẳng hề ngạc nhiên.
"Yo, về rồi à?"
Sau đó, tôi lại cúi đầu, tiếp tục lật mấy cái xúc xích trên vỉ nướng một cách thuần thục.
"Bây giờ em đang bận, không rảnh ôn chuyện đâu, anh đợi chút đi."
Nghe vậy, anh vô thức nhíu mày, sau đó cao giọng hơn: "Tống Ngữ!"
Tôi chẳng buồn ngẩng đầu.
"Xúc xích hun khói ba đồng một cây, năm đồng hai cây, anh muốn mấy cây?"
Bên kia im lặng hai giây, cuối cùng nghẹn ra một câu:
"…Hai cây."
"Được rồi."
Hai phút sau, tôi và anh cùng ngồi xổm sau quầy hàng ăn xúc xích.
Thiếu gia từ nhỏ ăn sung mặc sướng, có lẽ chưa từng động đến mấy món đồ ăn rẻ tiền này, vừa c/ắ/n một miếng liền nhíu mày ngay lập tức.
Nhưng khi chạm phải ánh mắt của tôi, anh vẫn ngoan ngoãn n/u/o/t xuống.
Nhìn mà tội nghiệp.
Tôi thì nhanh chóng ăn xong cây xúc xích, chuẩn bị quay lại tiếp tục công việc—
"Tống Ngữ." Anh lại gọi tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh.
"Có chuyện gì?"
Anh nhìn tôi chăm chú.
"Anh đến nhà tìm em, nhưng em không có ở đó."
"À, vẫn chưa kịp nói với anh, em rời khỏi nhà họ Tống rồi."
Tôi nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Anh gặp Tống Nhiễm chưa?"
"Ừ."
"Cô ấy có xinh không?"
Triệu Phú khẽ nhíu mày.
Từ nhỏ được dạy dỗ cẩn thận, anh không thể nói xấu con gái, nên chỉ bĩu môi đáp:
"…Cũng được."
Nghĩ một lúc, anh lại bổ sung một câu:
"Nhưng không đẹp bằng em."
Tôi gật đầu.
"Thế thì được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=1]
Anh nhớ kỹ nhé, cô ấy mới là tiểu thư thật sự của nhà họ Tống, người lẽ ra nên lớn lên cùng anh. Mấy năm qua cô ấy đã chịu nhiều khổ sở, vất vả lắm mới quay về được, anh phải đối xử tốt với cô ấy."
Ít nhất, đừng vì em mà gây thù chuốc oán với cô ấy, như vậy… sẽ không đi đến kết cục như trước nữa.
Nói xong, tôi xoay người định đi.
Nhưng chưa kịp bước.
Bất đắc dĩ, tôi quay lại nhìn anh.
"Lại sao nữa đây, thiếu gia?"
"Em từng nói, đợi anh trở về, em sẽ đồng ý làm bạn gái anh mà."
Triệu Phú nắm lấy cánh tay tôi, chớp mắt một cái, vành mắt lập tức đỏ lên, trông chẳng khác gì một chú cún nhỏ bị ức h/i/e/p.
"Lời đó có còn tính không?"
Tôi mới nhớ lại, năm đó anh không muốn đi du học, tôi vì dỗ dành anh mà có hứa hẹn vài điều.
Tôi và Triệu Phú lớn lên bên nhau từ nhỏ, tôi ỷ vào danh nghĩa thanh mai trúc mã mà b/a/t n/a/t anh suốt mười mấy năm.
Đường đường là tiểu thiếu gia nhà họ Triệu, một trong những nhân vật đứng đầu kim tự tháp của giới hào môn, ấy thế mà lại nghe lời tôi răm rắp.
Khi ấy, tôi đã coi Triệu Phú như vật sở hữu của mình.
Nhưng ai mà ngờ, chỉ sau hai năm, khoảng cách giữa tôi và anh đã khác xa một trời một vực.
Mặc dù… đây vốn là kết cục mà tôi sớm đã dự liệu.
"Không tính nữa."
Tôi gạt tay anh ra, đối diện với ánh mắt như sắp khóc đến nơi, khẽ cụp mắt xuống.
"Triệu Phú, thân phận của chúng ta bây giờ, không còn ngang hàng nữa."
Vậy nên, lần này—
Anh phải sống thật tốt.
02
Kiếp trước, kết cục của tôi rất thảm.
Từ ngày Tống Nhiễm trở về nhà họ Tống, tôi như bị ám ảnh, lúc nào cũng muốn đối đầu với cô ấy.
Dựa vào danh nghĩa thanh mai trúc mã của Thái tử gia nhà họ Triệu, tôi tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho cô ấy.
Cuối cùng, tôi bị tất cả mọi người quay lưng, người của nhà họ Tống không chịu nổi nữa, cùng nhau đưa tôi vào trại tâm thần.
Còn Tống Nhiễm thì từ một cô gái đơn thuần, lật ngược thế cờ, trở thành tiểu thư được cả nhà cưng chiều.
Sau này, cô ấy còn chủ động hủy bỏ hôn ước với Triệu Phú, sau đó chẳng khác nào vả vào mặt tôi mà quay sang cưới người chú nhỏ sắc sảo, giỏi giang của anh.
Rồi cô ấy một lần sinh ba đứa, trở thành bảo bối trong lòng người nắm quyền nhà họ Triệu.
Tôi và Tống Nhiễm, giống như hai nhân vật đối lập trong một cuốn tiểu thuyết điển hình.
Một người từ được vạn người nâng niu, thành kẻ bị tất cả ruồng bỏ.
Dường như mọi chuyện đều đang diễn ra theo kịch bản đã định sẵn.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu Phú vẫn luôn kiên định đứng về phía tôi.
Vì tôi, anh chống lại hôn ước, nhiều lần công khai đối đầu với các bậc trưởng bối trong nhà.
Đối với vị hôn thê trên danh nghĩa là Tống Nhiễm, anh chưa từng nể nang.
Thế nên, đến cuối cùng, anh bị cướp mất vị trí người thừa kế, từ Thái tử gia nhà họ Triệu trở thành kẻ bị ruồng bỏ.
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận