Hôm tôi bị đưa vào trại tâm thần, anh đã gặp t/a/i n/a/n xe khi cố gắng đến cứu tôi.
Anh vốn dĩ có thể sống một cuộc đời không lo không nghĩ, vinh hoa phú quý cả đời.
Nếu không phải vì tôi…
Vậy nên, khi sống lại, tôi không hề do dự mà thuyết phục Triệu Phú đi du học nước ngoài.
Rồi vào cái ngày tôi bị vạch trần thân phận con giả, tôi không chọn quỳ xuống cầu xin nhà họ Tống giữ lại mình nữa.
Tôi nhận tiền, dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi.
Lần này, tất cả những chật vật, tất cả những tủi hổ của tôi—
Tôi không muốn để Triệu Phú nhìn thấy.
Tôi thà rằng trong lòng anh, hình ảnh về tôi mãi mãi là cô gái rực rỡ và kiêu hãnh năm nào.
Là người thanh mai lớn lên cùng anh.
03
Tôi thay xong đồng phục, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Ca làm thêm tối nay của tôi là phục vụ trong một câu lạc bộ cao cấp.
Trước đây, khi còn là đại tiểu thư nhà họ Tống, tôi không ít lần cùng đám con nhà giàu đến đây chơi. Nhưng đến đây với tư cách nhân viên phục vụ thì đây là lần đầu tiên.
Quản lý sắp xếp cho tôi mang r/u/o/u vào phòng VIP.
Không ngờ, ngay khi đẩy cửa bước vào, người đầu tiên tôi nhìn thấy lại là Tống Nhiễm.
Giống như kiếp trước, cô ấy ngồi giữa đám đông, diện một chiếc váy trắng, được mọi người vây quanh như vì sao sáng nhất.
Dựa theo dòng thời gian, lúc này cô ấy hẳn đã thích nghi với cuộc sống hào môn, nhờ tính cách đơn thuần và lương thiện mà được nhà họ Tống công nhận, trở thành tiểu thư cành vàng lá ngọc thực sự.
Những người ngồi bên cạnh cô ấy đều là gương mặt quen thuộc — những người bạn ăn chơi của tôi ngày trước.
Tôi hơi cau mày, cúi thấp đầu bước vào.
Vốn dĩ, tôi chỉ định lặng lẽ đưa r/u/o/u rồi rời đi, vì tôi còn có việc quan trọng hơn cần làm.
Không ngờ, lúc quay người đi lại bị nhận ra.
"Tống Ngữ?"
Người lên tiếng đang cầm micro, giọng nói vừa dứt, cả phòng bao lập tức im lặng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
"Thật sự là cô kìa!" Người nọ cười khẽ, như thể vừa phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm.
"Đại tiểu thư nhà chúng ta, lúc nào lại thảm h/a/i đến mức này?"
Câu nói ấy vừa vang lên, trong phòng lập tức nổ ra một tràng cười.
"Quả nhiên, đồ giả thì mãi cũng chỉ là đồ giả."
"Buồn cười thật đấy, cuối cùng cũng có ngày hôm nay."
Gã công tử tên Trương Thi — người đầu tiên lên tiếng — còn ghé sát vào Tống Nhiễm, cười tít mắt:
"Thấy chưa, Tiểu Nhiễm, tôi đã bảo mà, Tống Ngữ chẳng có điểm nào hơn cô cả."
"Triệu Phú chẳng qua chỉ vì mặt mũi của vị thanh mai trúc mã mà miễn c/u/o/n/g tỏ ra quan tâm thôi. Cô yên tâm, lâu dần, anh ta tự nhiên sẽ thích cô."
Tống Nhiễm liếc nhìn tôi, giọng điệu có chút e dè:
"Nhưng, tôi vẫn cảm thấy Triệu Phú thích cô ấy hơn."
Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra.
Cô ấy cố tình nói thế.
Bởi vì tại tiệc sinh nhật hôm trước, Triệu Phú đã tỏ tình ngay trước mặt mọi người, nhưng lại nhận nhầm người, khiến Tống Nhiễm trở thành trò cười trong giới hào môn.
Vậy nên, đám người này mới tìm cách lấy lòng cô ấy bằng cách giẫm lên tôi.
Thật ấu trĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=2]
Tôi cười nhạt trong lòng, ánh mắt lại dừng trên một cô gái trong đám đông.
Lâm Hiểu — người từng là bạn thân nhất của tôi.
Kiếp trước, trước khi tôi bị phát hiện là con giả, gia đình cô ta đã phá sản, phải bán hết tài sản mới miễn c/u/o/n/g trả hết nợ, sau đó chuyển đến thành phố khác sinh sống.
Sau này, khi vụ bê bối con giả con thật bị phanh phui, dù tôi vẫn ở lại nhà họ Tống, nhưng tiền tiêu vặt bị c/a/t giảm một nửa.
Dù vậy, tôi vẫn chia một nửa số tiền ít ỏi đó để giúp cô ta, giúp gia đình cô ta vượt qua giai đoạn khó khăn nhất.
Chỉ vì cô ta là người bạn thân duy nhất của tôi.
Kiếp này, công ty nhà cô ta bất ngờ nhận được một khoản đầu tư khổng lồ, không những không phá sản, mà còn ngày càng phát triển mạnh, tài sản gần đuổi kịp nhà họ Tống.
Thế nhưng, khi chạm phải ánh mắt tôi, cô ta lại có chút bối rối lùi về phía sau, như thể đang chột dạ.
Cuối cùng, vẫn không nói giúp tôi một lời nào.
Hy vọng dần biến thành thất vọng.
Tôi hé môi, muốn hỏi cô ta — vì sao?
Nhưng lại không thốt nên lời.
"Tống Ngữ, cô không sao chứ?"
Thấy vậy, Tống Nhiễm chủ động bước đến, dịu giọng:
"Xin lỗi nhé, mọi người không cố ý cười nhạo cô đâu."
Vẻ ngoài cô ấy ngây thơ, tốt bụng như một bông hoa trắng nhỏ.
Theo lẽ thường, lúc này tôi nên "không chịu nổi nhục nhã" mà đặt khay r/u/o/u xuống rồi quay người rời đi—
"Ơ này, đi đâu đấy?"
"Chỗ mấy người đào tạo nhân viên kiểu gì vậy? Không biết rót r/u/o/u à?"
Trương Thi lộ rõ vẻ k/h/i/e/u khích, cười hả hê:
"Biết đâu tâm trạng tôi tốt, còn thưởng cho cô mấy ngàn tiền boa."
"Tống Ngữ, bây giờ cô rời khỏi Tống rồi gia, chắc sống chật vật lắm nhỉ?"
Thấy tôi không nói gì, hắn ta đảo mắt, càng quá đáng hơn:
"Đúng lúc, bên tôi còn thiếu một người làm ấm giường."
"Tôi thấy cô cũng có nhan sắc, dáng người cũng đẹp, không bằng theo tôi đi?"
Hắn ta càng nói càng lố, những người khác trong phòng bao cũng lộ ra vẻ thích thú chờ xem kịch hay.
Chỉ có Tống Nhiễm hơi nhíu mày, vừa định mở miệng thì—
"Rầm!"
Cửa phòng bao bị ai đó đá văng ra.
Triệu Phú, người đến muộn, mặt lạnh tanh, sải bước đi vào dưới ánh nhìn kinh ngạc của tất cả mọi người.
Anh đứng trước mặt Trương Thi, ánh mắt sắc bén như d/a/o, nghiến răng hỏi từng chữ một:
"Vừa nãy, cậu nói ai có chút nhan sắc?"
Không gian im bặt.
Ngay cả tôi cũng ngạc nhiên — Triệu Phú vốn không thích ồn ào, ngày xưa nếu không phải đi theo tôi, anh sẽ không bao giờ đến những nơi như thế này.
"Triệu… Anh Triệu…"
Trương Thi không ngờ Triệu Phú đột ngột xuất hiện, lập tức sợ đến mức chân run rẩy.
"Em… em chỉ nói đùa thôi mà…"
Trước mặt anh, hắn ta không dám ngông cuồng nữa.
"Ồ?"
Triệu Phú nghiêng đầu, mặt không cảm xúc:
"Dám lấy cô ấy ra đùa giỡn, ai cho cậu cái gan đó?"
Lúc này, có người vội vàng đứng ra hòa giải — một công tử nhà giàu từng có quan hệ khá tốt với Triệu Phú.
"Ôi dào, Triệu Phú, ai chẳng biết trước đây cậu thân với Tống Ngữ. Nhưng giờ cô ấy khác chúng ta rồi, mọi người đều cùng lớn lên, cậu hà tất phải vì cô ấy mà—"
Chưa nói hết câu đã bị Triệu Phú c/a/t ngang.
"Cậu cũng biết chúng ta lớn lên cùng nhau à?"
Anh liếc nhìn gã công tử kia, sau đó chậm rãi quét mắt qua một vòng những người trong phòng bao.
"Cô ấy đã làm gì sai? Cô ấy có muốn làm con giả không?"
"Cô ấy từng làm gì có lỗi với các người chưa?"
"Người mà tôi nâng niu như công chúa — các người lại đối xử với cô ấy như thế này sao?"
Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.
"Các người đúng là có b/ệ/n/h hết rồi."
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận