04
Thật ra, không chỉ Triệu Phú, ngay cả khi đã sống hai đời, tôi cũng không hiểu nổi.
Vì sao những người bạn lớn lên cùng nhau, sau khi biết thân phận thật của tôi, lại lập tức quay lưng, giẫm tôi xuống bùn.
Vì sao người từng hứa hẹn sẽ làm chị em tốt cả đời, vào lúc tôi sa cơ lỡ vận, lại không chịu đứng ra nói giúp một câu.
Cứ như thể thế giới này đã lập trình sẵn.
Tình nghĩa hơn mười năm, từ khoảnh khắc tôi bị vạch trần là con giả, liền tan thành mây khói.
Từ đầu đến cuối, chỉ có Triệu Phú là người luôn kiên định đứng về phía tôi.
Chính vì thế, tôi lại càng không muốn anh tiếp tục dính vào chuyện này.
Nhưng mà, Triệu Phú vốn là kiểu người không thể kiềm chế, chẳng khác nào một con husky xổ lồng, hoàn toàn không khống chế được.
Những người trong phòng bao đều bị anh mắng đến đơ người.
Giây tiếp theo, khí thế cao tận hai mét tám của anh vừa quay sang nhìn tôi, lập tức xẹp xuống.
"Đừng sợ, anh không mắng em."
Nghĩ một chút, anh bổ sung thêm:
"Mắng người là không đúng, anh biết rồi, là do anh không có tố chất, em đừng học theo."
Khóe miệng tôi giật giật, liếc thấy ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía mình, tôi lập tức túm lấy Triệu Phú kéo ra khỏi phòng bao.
"Ấy, anh còn chưa nói xong mà! Bọn họ sao có thể đối xử với em như vậy…"
"Im miệng."
Chỉ đến khi kéo anh ra đến lối thoát hiểm, tôi mới quay đầu lại nhìn anh.
"Sao anh lại đến đây?"
"Đến tìm em." Anh nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/n-ph-th-sao&chuong=3]
"Em đã nói rồi, bây giờ chúng ta không còn ngang hàng, anh không cần đi theo em nữa…"
"Tống Ngữ."
Anh c/a/t ngang lời tôi, ánh mắt nghiêm túc:
"Vậy suốt hai năm qua, những ngày tháng anh không ở đây, em đều sống như thế này sao?"
Nghe vậy, tôi im lặng.
"Tống Ngữ, anh hối hận rồi. Anh không nên nghe em mà ra nước ngoài du học."
Anh nhìn tôi đầy xót xa.
Ánh mắt ấy khiến tôi thoáng hoảng hốt—
Kiếp trước, anh cũng từng nhìn tôi như thế.
Giọng nói trầm thấp, dịu dàng.
"Tống Ngữ, anh rất đau lòng vì em."
Nếu trên đời này có ai đó yêu tôi một cách vô điều kiện, không giữ lại gì—
Người đó, chỉ có thể là Triệu Phú.
Tôi hít sâu một hơi, khẽ nói:
"Triệu Phú, hãy cho em thêm chút thời gian."
Em sẽ cố gắng, để một lần nữa có thể đứng bên cạnh anh.
05
Tôi đang đợi một người xuất hiện.
Dựa theo dòng thời gian kiếp trước, đêm nay anh ta sẽ đến đây để bàn chuyện làm ăn. Cuối cùng bị gài bẫy, vô tình uống phải ly r/u/o/u có thuốc, sau đó đụng trúng Tống Nhiễm — người đang mua say vì bị vị hôn phu lạnh nhạt.
Sau đó là phát sinh chuyện tình một đêm.
Tiếp theo chính là màn vả mặt ngọt ngào, một lần sinh ba bảo bối, trở thành người được cưng chiều nhất nhà họ Triệu.
Tôi dựa theo ký ức kiếp trước, đứng chờ ở lối cầu thang.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, tôi đã thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Nhưng còn chưa kịp hành động, Triệu Phú đứng phía sau đã lên tiếng trước: "Chú nhỏ?"
Tôi vừa định nhắc anh, người này về sau sẽ là đối thủ mạnh nhất cướp đi vị trí người thừa kế của anh, tuyệt đối không được xem thường…
"Vậy nên hôm nay em đến đây là để chờ chú nhỏ à?" Triệu Phú kinh ngạc nhìn tôi. Giây tiếp theo, ánh mắt anh đã tràn đầy sự ghen tị.
"Chú ấy rốt cuộc có gì hơn anh?"
Tôi lập tức đơ mặt.
Còn anh vẫn tiếp tục ghen: "Được rồi được rồi, anh thừa nhận chú nhỏ đúng là một người có khí chất thành thục…"
"Nhưng chú ấy đã hơn ba mươi rồi! Chẳng lẽ bây giờ em thích kiểu đàn ông lớn tuổi?"
"Không phải chứ, anh thua kém chú ấy ở điểm nào? Chú nhỏ già rồi, em nhìn anh đi!"
Tôi giơ tay bịt miệng anh.
"Im miệng, không thì g/i/e/c anh đấy."
Triệu Phú lập tức ấm ức gật đầu.
Chỉ chậm trễ một chút, Triệu Lẫm đã đến gần.
Ngay cả Triệu Phú cũng nhận ra có gì đó không ổn.
"Sao mặt chú nhỏ đỏ vậy? Cả dáng đi cũng không đúng, chẳng lẽ say rồi?"
"Không phải say, mà là bị hạ thuốc." Tôi không giấu giếm, nhàn nhạt đáp. “Ông ta bị người ta gài bẫy."
------+++------
Edit: Florence
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận