Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUÊN NHAU

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:37:45
1
Tôi và Tống Kỳ là vợ chồng hợp đồng.
Chúng tôi trạc tuổi nhau, có những trải nghiệm tương đồng, quen biết đã nhiều năm, cũng hiểu rõ nhân phẩm của đối phương.
Vả lại, cả hai đều đang có nhu cầu kết hôn.
Thế là chúng tôi nhanh chóng đạt được thỏa thuận.
Đêm tân hôn, Tống Kỳ hỏi tôi có muốn “động phòng hoa chúc” hay không.
Tôi chớp mắt cười: “Tôi kết hôn đâu phải để đi tu đâu.”
Anh ấy rất lịch thiệp, cũng rất quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Khi đèn tắt, sau những nụ hôn, đến giây phút cuối cùng, anh ấy hỏi tôi: “Nhìn anh, em có gợi nhớ đến Giang Húc không?”
Dù sao thì trước đây anh ấy và Giang Húc cũng là anh em tốt của nhau.
Tôi nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy vai anh ấy và hỏi: “Vậy anh nhìn em, có nhớ đến Lương Hàm không?”
Tôi chưa từng gặp Lương Hàm, nhưng đã nghe Tống Kỳ nhắc đến. Anh ấy nói người yêu cũ này của anh ấy rất xinh đẹp.
Tống Kỳ im lặng.
Tôi tưởng mình đã khơi gợi chuyện buồn của anh ấy, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh, coi như câu hỏi vừa rồi của em là không khí đi.”
Tống Kỳ xoa đầu tôi, mỉm cười: “Em không cần xin lỗi.”
Anh ấy nhìn tôi, rất nghiêm túc nói: “Tuệ Tuệ, sau này, chúng ta sống tốt với nhau nhé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-n-nhau&chuong=1]

Sống cả đời.”
Tôi gật đầu, nói được.
Suy nghĩ một lát, tôi lại nói thêm một câu: “Chúng ta đều phải sống tốt. Nhưng nếu có một ngày, anh muốn ly hôn, nhớ nói cho em biết.”
Trong thỏa thuận tiền hôn nhân của tôi và Tống Kỳ, điều quan trọng nhất chính là sự chân thành.
Tình yêu không phải là điều kiện tiên quyết của hôn nhân, sự tôn trọng mới phải.
Qua cái tuổi “có tình yêu là đủ”, người ta sẽ cảm thấy những thứ gọi là tình yêu oanh oanh liệt liệt chẳng qua cũng chỉ có thế.
Tôi tin chắc mình có quyền được hạnh phúc, dù cho cuộc hôn nhân này không có tình yêu.
2
Cuộc hôn nhân với Tống Kỳ vui vẻ hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Anh ấy là một người đàn ông chu đáo, sẽ tỉ mỉ quan sát sở thích của tôi, thỉnh thoảng mang đến cho tôi những bất ngờ nhỏ, và cứ mỗi khi lương về, anh ấy sẽ lập tức nộp hết cho tôi.
Những chi tiết này của anh ấy thực sự giống hệt Giang Húc trước đây. Tôi không biết nên khen họ quả là anh em tốt, hay nên khen những người bạn gái cũ của họ đã dạy dỗ họ tốt đến vậy.
Tôi nhận tiền chuyển khoản, giữ lại một phần, phần còn lại lại chuyển trả về điện thoại của Tống Kỳ.
Anh ấy nhìn tôi khó hiểu: “Ý em là sao?”
“Dù sao thì chúng ta cũng chỉ là vợ chồng hợp đồng, em sẽ không nắm giữ quyền kiểm soát kinh tế đâu. Vả lại, anh cũng có vòng bạn bè riêng, cũng thường xuyên phải giao tiếp xã hội, mỗi lần đều phải hỏi tiền em cũng khá bất tiện. Em có một chiếc thẻ ngân hàng ít dùng, chúng ta cứ mỗi tháng gửi vào đó một khoản tiền cố định nhé, dùng cho chi tiêu sinh hoạt hàng ngày và các mối quan hệ xã hội.”
Tống Kỳ không nói gì, chỉ dứt khoát gật đầu: “Được.”
Thỉnh thoảng anh ấy về muộn vì công việc, uống say khướt được đồng nghiệp đưa về, cả người cứ như con gấu túi quấn lấy tôi.
Tôi cũng sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ, giúp anh ấy cởi giày cởi áo, lau mặt lau người, nấu canh giải rượu.
Anh ấy sẽ ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi, hết lần này đến lần khác gọi: “Vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi.”
Trong giọng điệu tràn đầy sự quyến luyến.
Tôi cũng hết lần này đến lần khác, không hề thấy phiền mà đáp lại: “Em đây, em đây, em đây.”
Bởi vì chúng tôi không yêu nhau, nên chúng tôi không có mâu thuẫn.
Những ấm áp và hạnh phúc vụn vặt ấy đã nảy sinh một thứ tình cảm khác, pha trộn giữa tình thân và tình bạn.
Không phải tình yêu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy an tâm và thỏa mãn hơn cả tình yêu.
Tôi không cần phải lo lắng liệu chồng mình yêu tôi hay một người khác, cũng không cần phải nghi thần nghi quỷ về những vết son môi trên người anh ấy là cố ý hay vô tình...
Chỉ cần người ta tránh xa tình yêu, lòng dạ sẽ trở nên vô cùng rộng lớn.

Bình Luận

0 Thảo luận