Ngày hôm sau, Tống Kỳ tỉnh dậy, giải thích ngắn gọn lý do tại sao mình say, rồi cảm ơn sự chăm sóc của tôi.
“Trước đây mỗi lần say, hôm sau tỉnh dậy anh đều rất khó chịu, hôm nay lại thấy nhẹ nhõm.” Anh ấy vừa nói vừa vung tay đá chân vẻ kinh ngạc, trên mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ dành cho tôi.
“Trước đây Giang Húc có nhiều cuộc nhậu, mỗi lần say xong, hôm sau cũng khó chịu vô cùng. Lúc đó em thương anh ta lắm, nên đã tìm đủ mọi người để học hỏi kinh nghiệm, học cách chăm sóc người say.”
Tống Kỳ khựng lại hai giây: “Em vì anh ta mà học được nhiều thứ thật.”
“Cũng bình thường thôi, anh vì bạn gái anh, chẳng phải cũng học được nhiều mẹo nhỏ chăm sóc người khác sao?”
Tôi nhún vai vẻ không quan tâm: “Thực ra tình huống của chúng ta bây giờ đều là 'người trước trồng cây, người sau hưởng bóng mát' cả.”
Tống Kỳ hưởng thụ sự chăm sóc của tôi, tôi tận hưởng sự chu đáo của Tống Kỳ.
Nhưng con người ta không phải sinh ra đã biết yêu, mà đều phải trải qua hết đoạn tình cảm này đến đoạn tình cảm khác, gặp gỡ những người khác nhau, học được những cách đối xử khác nhau.
Nhưng đáng tiếc là, chúng ta rút ra bài học từ hết thất bại trong tình cảm này đến thất bại khác, tự mình trở nên tốt hơn, nhưng thường lại không còn cơ hội để bù đắp những tiếc nuối trong quá khứ.
Trên người tôi và Tống Kỳ, thực ra đều in đậm dấu vết của người yêu cũ.
Tống Kỳ hỏi tôi: “Có phải nhìn anh, em thường xuyên nghĩ đến Giang Húc không?”
Tôi thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, anh và anh ta có một số thói quen giống hệt nhau.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ như nộp lương, ví dụ như nụ hôn tạm biệt mỗi sáng trước khi đi làm, ví dụ như những bất ngờ nho nhỏ bằng hoa chẳng hạn.”
Tôi bật cười: “Bạn gái cũ của hai người đều là những cô gái rất coi trọng hình thức.”
Tống Kỳ mím môi, không nói gì.
“À đúng rồi, vết son môi trên chiếc áo sơ mi tối qua của anh...”
Tôi vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Tống Kỳ: “Nói trước nhé, em không có ý chất vấn anh đâu, nhưng chúng ta đã thỏa thuận trước khi kết hôn là không được giấu giếm tình trạng tình cảm của mình.”
Tôi đã nói rõ ràng rằng tôi không ngại việc Tống Kỳ phát triển tình cảm mới.
Yêu cầu duy nhất của tôi là anh ấy phải thành thật với tôi.
Dù sao thì ly hôn không phải là chuyện nhỏ, liên quan đến cả hai gia đình, tôi luôn phải chuẩn bị trước.
“Đừng nghĩ nhiều, vết son môi đó chỉ là một sự cố thôi.”
Tống Kỳ hiếm khi cau mày với tôi: “Anh trong sạch.”
Anh ấy kể cho tôi nghe toàn bộ đầu đuôi câu chuyện về vết son môi, chỉ thiếu nước moi tim ra cho tôi xem, sợ tôi hiểu lầm, vẻ mặt vừa gấp gáp vừa hoảng hốt.
Tôi còn chưa muốn nghe, anh ấy đã giải thích xong.
Cuối cùng tôi chỉ có thể cầu xin: “Thôi mà, thôi mà, em tin anh, thật đó, thật đó, thật đó!”
Trước khi ra cửa, Tống Kỳ vẫn giữ thói quen nâng mặt tôi lên để hôn tạm biệt.
Nụ hôn vốn chỉ nên chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, hôm nay lại mang theo vài phần nồng nàn kìm nén.
Anh ấy hậm hực cắn nhẹ lên má tôi: “Sau này anh không hôn em nữa, đổi lại em hôn anh.”
Giọng điệu hiếm khi mang theo vài phần trẻ con.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy một cái, liên tưởng đến những lời tôi đã nói với anh ấy trước đó, rồi chợt hiểu ra.
Mặc dù tôi thực sự đã không còn tình cảm với Giang Húc.
Nhưng dù sao anh ta cũng là người yêu cũ của tôi, đã thực sự để lại dấu ấn sâu đậm trong cuộc đời tôi.
Trong cuộc hôn nhân với Tống Kỳ, tôi thực sự không nên nhắc đến anh ta một cách tùy tiện như vậy.
Tống Kỳ rất chú ý điều này, anh ấy chưa bao giờ chủ động nhắc đến người yêu cũ.
Điểm này, tôi thực sự đã làm sai.
Vì vậy, tôi thuận theo yêu cầu của Tống Kỳ, kiễng chân lên, hôn mạnh một cái lên môi anh ấy, coi như là lời xin lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-n-nhau&chuong=2]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận