9
Đám cưới với Tống Kỳ là một quyết định bốc đồng, nhưng anh ấy thực sự đã dành cho tôi đủ sự tôn trọng.
Tiệc cưới và các nghi lễ đều được chuẩn bị với tiêu chuẩn tốt nhất, anh ấy cũng rất thành ý trong chuyện nhà tân hôn và sính lễ.
Kết hôn với anh ấy đến giờ, tôi chưa từng hối hận một giây phút nào.
Nhưng nếu anh ấy thực sự muốn quay lại với người yêu cũ, tôi cũng sẽ không ngăn cản.
Có lẽ đàn ông đều giống nhau, luôn nhớ mãi không quên người yêu cũ.
Huống chi Tống Kỳ và Giang Húc trước đây là anh em tốt, khó tránh khỏi có những điểm chung.
Chỉ là lòng người không phải là tường đồng vách sắt.
Mặc dù tôi luôn tự nhủ lòng mình rằng lòng người dễ thay đổi.
Giang Húc năm xưa đối tốt với tôi gần như không có chỗ nào để chê, nhưng điều đó cũng không ngăn cản anh ta vừa chuẩn bị kết hôn với tôi vừa dây dưa với người yêu đầu.
Vì vậy, nếu một ngày nào đó Tống Kỳ không còn muốn tốt với tôi nữa, đó cũng là chuyện bình thường.
Nhưng phụ nữ là loài sinh vật quá dễ dàng sa vào lưới tình.
Dù tôi luôn tự nhắc nhở mình đừng đi vào vết xe đổ, nhưng khi nghe Giang Húc nói về chuyện của Tống Kỳ và Lương Hàm.
Tôi phải thừa nhận, tôi vẫn sẽ buồn.
Về đến nhà, tôi rất bất ngờ khi Tống Kỳ đã đợi sẵn ở đó.
Đèn bật sáng trưng, trên bàn ăn bày biện những món ăn thịnh soạn.
Mấy túi quà đặt chồng chất trên bàn trà, liếc mắt một cái là thấy toàn những thứ tôi rất thích nhưng lại thấy đắt, bình thường rất ít khi mua.
Tống Kỳ mặc tạp dề, bưng một đĩa cá từ bếp ra, thấy tôi, mắt anh ấy sáng lên: “Vợ ơi!”
Anh ấy đặt đĩa xuống, lau tay, tiến lên ôm lấy mặt tôi và hôn mạnh một cái: “Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới!”
Tâm trạng tôi có chút phức tạp, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm lấy anh ấy: “Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới.”
Trước đây khi ở bên Giang Húc, tôi cũng là một người rất coi trọng hình thức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-n-nhau&chuong=6]
Dù là ngày lễ lớn hay nhỏ, tôi luôn chuẩn bị quà cho anh ta.
Sau này bị phản bội, tôi mới phát hiện ra rằng hình thức chỉ có ý nghĩa khi tồn tại giữa hai người yêu nhau.
Nếu không, nó chỉ là một sự phiền toái đơn phương.
Sau này khi kết hôn với Tống Kỳ, vào ngày lễ tình nhân đầu tiên, anh ấy đã rất dụng tâm chuẩn bị quà cho tôi.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy luống cuống, bởi vì tôi nghĩ đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng, dường như không nên đặt quá nhiều kỳ vọng.
Nhưng Tống Kỳ nói, dù chúng ta không kết hôn vì tình yêu, nhưng cả hai đều đang cố gắng đóng vai trò của một người vợ và một người chồng.
Chúng ta cùng nhau đón bình minh và hoàng hôn, chia sẻ niềm vui trong cuộc sống và những phiền muộn trong công việc, cố gắng sống tốt mỗi ngày.
Chúng ta là một cặp vợ chồng có tình cảm tốt, tại sao lại không thể đón lễ?
Tôi đồng ý với lời anh ấy nói, nên sau đó, vào mỗi dịp lễ, chúng tôi đều chuẩn bị quà cho nhau.
Không nhất thiết phải đắt tiền, nhưng rất chân thành.
Tôi lại nhìn vào những hộp quà trên bàn.
Trong số đó, có những thứ tôi đã thêm vào giỏ hàng nhưng lại chần chừ vì giá cả.
Có những thứ tôi đã do dự khi đi mua sắm cùng bạn bè.
Sự dụng tâm của Tống Kỳ dành cho tôi là điều hiển nhiên.
Có nên tin tưởng anh ấy một lần không? Giống như đã từng tin tưởng Giang Húc năm xưa?
Tôi sẽ lại bị phản bội một lần nữa sao?
Nghĩ đến đây, tôi chợt khựng lại.
Mặc dù tôi luôn thừa nhận mình có tình cảm với Tống Kỳ, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó là tình yêu, chỉ là hai người bị tổn thương nương tựa vào nhau.
Nhưng nếu tôi không yêu anh ấy, vậy tại sao phản ứng đầu tiên của tôi lại là sợ bị phản bội một lần nữa?
10
Tôi không muốn đi vào vết xe đổ.
Trong mối tình thất bại với Giang Húc, sự tổn thương lớn nhất mà tôi phải chịu không phải là sự thay lòng của anh ta, mà là sự lừa dối.
Lòng người quá dễ thay đổi, thủy chung thật sự rất khó.
Lời hứa hiện tại là thật, nhưng sự thay đổi sau này cũng là thật.
Vì vậy, yêu cầu duy nhất của tôi đối với hôn nhân là sự chân thành.
Chỉ là khi những câu hỏi đã đến bên miệng, tôi mới phát hiện ra rằng sự chân thành thực sự rất khó khăn.
Tôi sợ Tống Kỳ sẽ lừa dối tôi, cũng sợ rằng dù anh ấy không lừa dối, tôi cũng không thể tiếp tục tin tưởng anh ấy nữa.
Sự nghi ngờ là một hạt giống, một khi đã bén rễ nảy mầm, thì rất khó để nhổ bỏ.
Tống Kỳ kể những chuyện thú vị trong công việc, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho tôi.
Tôi gắp từng miếng cơm vào miệng, cuối cùng hạ quyết tâm, lấy hết can đảm mở lời: “Cái đó...”
“À đúng rồi, anh có chuyện quên nói với em.” Tống Kỳ tùy ý lên tiếng: “Lương Hàm cách đây không lâu đã về nước.”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ấy, thậm chí quên cả việc nhai tiếp.
“Cô ấy đã tìm gặp anh.” Tống Kỳ nói: “Có những lời tuy không nói rõ, nhưng anh hiểu ý cô ấy.”
Tôi ngơ ngác hỏi: “Vậy anh...”
“Anh đã kết hôn rồi, đó là câu trả lời của anh.” Tống Kỳ cười híp mắt nhìn tôi: “Anh bây giờ sống rất tốt, không có ý định ly hôn.”
Tôi vội vàng gật đầu, trốn tránh bằng cách nhét một miếng rau lớn vào miệng, để che giấu nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
“Vậy còn em?” Tống Kỳ hỏi tôi: “Chúng ta kết hôn đến giờ, em có từng nghĩ đến chuyện ly hôn chưa?”
“Chưa.” Câu hỏi này tôi có thể trả lời anh ấy một cách chắc chắn: “Em là người rất cố chấp, không đâm đầu vào tường thì không quay lại.”
“Vậy thì em có thể yên tâm rồi.” Tống Kỳ giãn mày: “Trong cuộc hôn nhân của chúng ta, không có bức tường nào cả.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận