Giả sử chúng đang nói thật:
Vậy màu đen tốt nhất đối với tôi mà nói chính là không tốt, vậy thì tôi nên chọn màu xanh lá cây.
Giả sử chúng đang nói dối:
Màu đen tốt nhất đối với chúng chính là màu đen không tốt, vậy thì tôi nên chọn màu đen.
Vì chúng đã phát hiện ra tôi đang trêu đùa chúng, cho nên chắc hẳn chúng sẽ nói dối.
Thế nhưng, nếu chúng phát hiện ra: Tôi biết chúng đã phát hiện ra tôi đang trêu đùa chúng, thì chúng sẽ nói thật.
Vậy rốt cuộc tôi nên chọn tấm nào?
Màu đen hay là màu xanh lá cây?!
Ông già Noel phía sau sắp sửa vươn tay tóm lấy tôi, thời gian để tôi suy nghĩ không còn nhiều nữa.
Thôi kệ! Không cần chú ý nhiều nữa!
Giữa màu đen và màu xanh lá cây cứ chọn bừa một tấm vậy!
Ngay lúc tôi thuận tay lấy ra một tấm chuẩn bị ném xuống ống khói…
Chờ đã.
Hình như tôi quên mất điều gì đó?
Tại sao tấm thiệp màu đỏ lại không nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi?
6
Tôi chợt nhận ra mình đã rơi vào bẫy từ lâu.
Theo suy nghĩ trước đó, cho dù tôi chọn thế nào thì cũng chỉ quanh quẩn chọn lựa giữa màu đen và màu xanh lá cây.
Chúng đã đưa tôi vào một vòng luẩn quẩn trong tư duy.
Khiến tôi dù thế nào cũng không chọn màu đỏ.
Lý do chúng muốn tôi bỏ qua màu đỏ rất có thể là vì không muốn tôi chọn màu đỏ.
Điều đó có nghĩa là tấm thiệp màu đỏ là tấm duy nhất bất lợi cho chúng.
Tôi nhanh chóng ném tấm thiệp màu đỏ vào trong ống khói.
Ngay sau đó, một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Ống khói sụp đổ, căn nhà phía sau cũng theo đó biến mất.
Tôi đứng một mình trên con đường trống trải.
Tuyết vẫn đang rơi.
"Ngô Úc Lãnh!"
Có người đang gọi tôi.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tề Thích đang đi về phía mình.
"Khoan đã!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quy-tac-ky-quai-em-giang-sinh&chuong=5]
Cậu đừng đến gần tôi!" Tôi hoảng sợ lùi lại mấy bước.
"Tại sao tôi không thể đến gần cậu? Cậu mắc bệnh truyền nhiễm à?"
"Cậu có thể tự tìm vấn đề trên người mình không?"
"Tôi không có vấn đề gì cả!”
"Bọn chúng có thể giả dạng thành cậu đấy.”
"Bọn chúng? Này! Cậu đừng qua đó! Phía sau cậu có một cây thông Noel!”
"Có cây thông Noel thì sao?"
Tề Thích nói với tôi, người đến gần cây thông Noel sẽ chết.
Quy tắc thứ ba:
[Cây thông Noel không tồn tại nên nếu phát hiện ra cây thông Noel nhất định phải tránh xa.]
Nhưng trước đó tôi và Prometheus đã trốn dưới cây thông Noel, cây thông Noel còn cứu chúng tôi.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Tề Thích xông lên phía trước, liều mạng túm lấy tôi, không cho tôi đến gần cây thông Noel.
Lúc này, từ đầu hẻm xuất hiện một Ông già Noel.
"Ngô Úc Lãnh! Cậu xem cậu kìa! Lại dẫn dụ Ông già Noel đến rồi!”
"Mở to mắt mà còn có thể nói dối! Rõ ràng là ông ta đến tìm cậu mà!"
"Đừng so đo nữa! Chạy mau!"
Tề Thích kéo tôi quay đầu bỏ chạy.
Nhưng bất kể chúng tôi chạy về hướng nào, Ông già Noel đều sẽ xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi.
"Chạy không nổi nữa, thôi vậy, sao cũng được." Tề Thích lựa chọn buông xuôi.
"Cậu chạy không nổi thì để tôi chạy! Tôi còn chạy được!" Tôi muốn tiếp tục chạy nhưng lại bị Tề Thích túm chặt lấy áo.
"Yên tâm! Chúng ta là anh em tốt! Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm! Nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!”
Yên tâm cái đầu cậu ấy!!!
Trời đã giao sứ mệnh này cho tôi, tôi không thể chết sớm như vậy được!
Trong lúc tôi và Tề Thích giằng co, Ông già Noel đã đi đến trước mặt Tề Thích.
Ông ta tặng cho Tề Thích một chiếc hộp, sau đó biến mất.
"Là tiền! Tiền tiêu mãi không hết!"
Tôi hỏi Tề Thích: "Cậu còn chưa mở ra xem, sao biết bên trong có gì?”
"Không cần mở ra.” Vẻ mặt Tề Thích có hơi say mê: "Đây là thứ mà tôi luôn cầu nguyện, thế nên tôi biết."
[Tránh để Ông già Noel tặng quà cho bạn nhưng nếu không may nhận được thì hãy nhanh chóng chuyển cho người khác.]
Chắc chắn món quà này có vấn đề.
"Tề Thích! Cậu không được nhận món quà này! Cậu quên quy tắc rồi à?!”
"Quy tắc bảo tôi phải nhanh chóng chuyển món quà cho người khác, ở đây cũng không có người khác, có phải cậu muốn cướp tiền của tôi không?"
"Tôi không cướp. Này, Tề Thích, tôi đã cảnh báo cậu rồi đấy, là do cậu không chịu nghe, nếu chết rồi thì đừng trách tôi."
Tôi quay người định rời đi, mới đi được vài bước lại cảm thấy mình quá không có nghĩa khí.
Bình thường cậu ấy đối xử với tôi khá tốt.
Người bạn mà tôi chơi cùng bao nhiêu năm, cứ thế mà chết đi thì thật sự quá đáng tiếc!
"Tề Thích! Hôm nay tôi sẽ giúp cậu nghịch thiên cải mệnh!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận