Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

SAU KHI TÔI BỊ ĐỔI ĐIỂM SỐ, BA TÔI TRỞ THÀNH TỶ PHÚ GIÀU NHẤT

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-09-17 10:21:05
10

Để đảm bảo tính xác thực của bài thi, kỳ thi của tôi và Ninh Hy được tổ chức tại Đại học Bắc Kinh, do hiệu trưởng chủ trì.

Có 9 giáo sư ra đề, 3 người tự ứng cử, 6 người do netizen đề cử. Họ đến từ các trường khác nhau và không quen biết nhau.

Hiện trường có 50 netizen tôi mời và nhân viên cơ quan chính thức làm công chứng. Ngoài ra còn có hàng chục camera HD, ghi lại cả bài thi và khuôn mặt, đến lỗ chân lông của tôi và Ninh Hy cũng thấy rõ.

Buổi thi livestream nhanh chóng bắt đầu, không mất thời gian, giáo sư bắt đầu ra đề.

Ninh Hy đứng đối diện tôi, ánh mắt đắc ý như đang nói: Ninh Mộng, tôi có thể đổi điểm thi đại học của cậu, tôi cũng có thể đổi điểm hiện tại.

Đáng tiếc, tôi đâu có ngu.

Sau khi biết sự thật về hệ thống của cô ta, làm sao tôi có thể lại nhảy vào hố lửa?

Tôi giơ tay đề xuất: "Thưa giáo sư, tôi yêu cầu đề thi của tôi và Ninh Hy được ra riêng, vì tôi đã tốt nghiệp đại học, còn Ninh Hy mới năm ba."

Ninh Hy lập tức phản đối: "Không cần! Ninh Mộng làm được đề nào, tôi cũng làm được!"

Tôi cười: "Ninh Hy, cậu sợ gì?"

"Tôi không sợ! Chỉ là, nếu ra riêng, đề của cậu đơn giản hơn thì sao?"

"Đề của tôi có đơn giản hơn không, netizen sẽ đánh giá."

Cuối cùng hiệu trưởng gật đầu, đồng ý ra đề riêng.

Ninh Hy vô cùng lo lắng.

Khi đề được đặt trước mặt hai người, tôi cầm bút làm ngay, còn cô ta cắn bút nửa ngày không ra chữ nào.

Đến khi tôi làm xong, cô ta chưa viết được chữ nào, cuối cùng đỏ mặt vắt óc tìm lý do.

"Tôi... tôi đau bụng..."

Rồi còn giả vờ muốn ngất.

Netizen chửi cô ta thậm tệ, nói cô ta đóng kịch, còn tôi cười gọi cấp cứu.

Sau đó livestream quá trình cấp cứu và kiểm tra, cuối cùng hỏi bác sĩ, bác sĩ im lặng: "Bệnh nhân... các chỉ số cơ thể bình thường, không khỏe lúc này có lẽ là vấn đề tâm lý, đề nghị khám tâm lý."

Ninh Hy tái mặt: "Tôi... tôi thật sự không khỏe... bác sĩ, đầu tôi không khỏe, hay bác sĩ khám đầu tôi lại?"

Nhưng đến nước này, cô ta có biện minh cũng vô ích.

Ai thật sự có thực lực, ai giả dối, đã rõ như ban ngày.

Tất nhiên, chưa hết.

Ninh Hy vừa ra khỏi bệnh viện, đã gặp cảnh sát đến bắt.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-b-i-i-m-s-ba-t-i-tr-th-nh-t-ph-gi-u-nh-t&chuong=11]


Cô ta quay đầu nhìn tôi, tôi gật đầu: "Ninh Hy, bịa đặt vu khống là phạm tội đấy!"

Nói xong, tôi lại tiến đến bên tai cô ta, giống như nhiều năm trước cô ta thì thầm bên tai tôi sự thật tàn nhẫn, tự tay cắm dao vào tim cô ta.

"À phải, tôi cũng có bí mật muốn nói với cô, cảm ơn cô đã làm kẻ trộm đánh cắp thành tích của tôi, vì ba tôi đã thức tỉnh hệ thống đào tạo học sinh kém, tài sản chúng tôi có bây giờ, đều là nhờ cô giúp kiếm được."

Tiện thể, khoe cô ta số dư thẻ.

Vô số số "0" khiến Ninh Hy vỡ òa, trợn trắng mắt, ngất vì tức.

Còn tôi, đi về phía chiếc Maybach đỗ bên đường trước ống kính.

Bên xe, ba mẹ nắm tay nhau, yêu thương nhìn tôi. Khi tôi đến gần, ba giơ tay xoa đầu tôi: "Con gái, những năm qua khổ cho con rồi."

Dư luận trên mạng lại nổ tung.

Có người nhận ra danh tính của ba tôi.

[Đó là Ninh Cường! Tỷ phú giàu nhất thế giới!]

[Trời, Ninh Mộng là con gái tỷ phú sao?]

[Đây là nhân vật kiểu gì vậy!]

[Không ngờ trong những tin đồn lại có một tin là thật, chính là Ninh Mộng dựa hơi đại gia... đúng vậy, đại gia đó chính là ba cô ấy!]

11

Hôm sau, Ninh Hy bị Thanh Hoa đuổi học. Tôi không thấy cô ta rời trường, nhưng nghe bạn cùng phòng kể.

"Ninh Hy rời trường ư? Phải nói là chuồn thì đúng hơn."

"Cô ta đến trường lấy quần áo, còn định tìm bạn trai thiếu gia, ai ngờ anh ta đang ôm bạn gái mới âu yếm, cô ta tức giận chửi bới nên bị đánh một trận..."

Bạn cùng phòng còn cho tôi xem ảnh lan truyền trên diễn đàn trường, Ninh Hy trong ảnh thảm hại như ăn mày.

Nhưng cô ta vẫn chưa từ bỏ gây rắc rối cho tôi.

Tối đó, tôi nhận tin nhắn của cô ta.

[Ninh Mộng, đắc ý lắm phải không? Tôi nói cho cô biết, cô đắc ý không được lâu đâu. Tôi có thể cướp điểm của cô, tôi cũng có thể cướp tất cả của cô!]

Tin nhắn này khiến tôi để tâm.

Có câu nói hay, khi một người không còn gì để mất, thường sẽ không còn là người nữa.

Với tính cách vừa không có thực lực vừa thích cả thế giới xoay quanh mình của Ninh Hy, cô ta làm gì tôi cũng không ngạc nhiên.

Hai tháng sau, tôi ra cổng trường, gặp một người ngoài dự đoán.

Thấy bà ấy, tôi nghĩ ngay đến tin nhắn của Ninh Hy.

Bà nội lưng còng, mặc quần áo rách rưới đứng ở cổng Đại học Thanh Hoa, thấy tôi liền vui vẻ chào, vẻ hiền từ thiện lương.

Hết chương

Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận