05
Bà nội đã nhiều năm không gọi tên thân mật của ba, giờ chạy lên chặn ba hỏi.
Ba cúi đầu nhìn bà, nở nụ cười châm biếm.
"Không có gì, may mắn trúng xổ số, mua một căn nhà, thuê mấy chiếc xe, định dọn nhà mới."
Nghe đến xổ số, mắt bà nội sáng lên: "Con trúng bao nhiêu?"
"Ít thôi, có 5 triệu tệ."
Lời này, ba không nói dối. Tiền tiêu vặt ba cho tôi đã là 100 triệu tệ, 5 triệu tệ quả thật rất ít.
"5 triệu tệ?!" Bà nội sau khi sốc, nhìn ba tươi cười rạng rỡ: "Cường à, con trúng 5 triệu tệ định về nhà mới, dẫn cả nhà mẹ đi xem với nhé!"
Ba nhìn bà nội với nụ cười nửa miệng, không nói gì.
Mẹ đứng bên cạnh móc mỉa: "Chà, giờ mới biết gọi Cường à? Mấy năm trước không biết đi đâu! Dẫn bà đi xem nhà mới? Mặt mũi đâu? Lúc trước ai lừa tiền chúng tôi không trả, bảo số tiền đó coi như hiếu kính? Sao thế, người chưa chết mà trí nhớ đã không tốt rồi?"
Trời ơi, tôi thật ngưỡng mộ mẹ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-b-i-i-m-s-ba-t-i-tr-th-nh-t-ph-gi-u-nh-t&chuong=5]
Bà nội bị mẹ nói đến câm lặng, biết không thể xem được nhà mới của chúng tôi, bèn nói: "Cường à, thế này đi, chiếc xe này, con để Ninh Hy ngồi thử. Người trong làng đều tưởng xe đến đón Ninh Hy, con là chú ruột nó, chắc không nỡ để nó mất mặt chứ?"
Ba cười nói: "Bà không nỡ để Ninh Hy mất mặt, sao những năm qua lại nỡ để Mộng Mộng nhà tôi mất mặt?"
"Chuyện đó, cũng không thể trách mẹ, ai bảo Ninh Mộng học không bằng Ninh Hy?"
"Bà nói hết rồi đấy, trước cấp 3, Ninh Hy nổi tiếng là học sinh kém nhất làng, bà việc gì cũng bênh nó, nói nó học kém, bảo Mộng Mộng nhà tôi nhường nó chút, sao giờ lại đổi lý do? Mẹ à, thừa nhận mình thiên vị, thật ra không khó đến thế."
Ba nắm tay tôi và mẹ tránh sang một bên.
"Bà cũng nói rồi, số tiền đó coi như tôi hiếu kính bà, từ nay về sau, bà cứ coi như không có đứa con trai này."
Cả nhà chúng tôi cùng bước về phía trước, mặc cho bà nội chửi rủa thế nào, cũng không quay đầu lại.
Đến khi xe chạy về phía trước, bà nội vẫn đuổi theo xe chửi.
"Ninh Cường, đồ thằng con bất hiếu, ngày xưa tao không nên sinh ra mày!
Trúng 5 triệu tệ ghê lắm à? Ninh Hy nhà ta là thủ khoa đại học, ra trường, 5 triệu tệ chỉ là chuyện một năm!
Cút đi cút đi, đừng có sau này hối hận quay về cầu xin tao!"
Thực ra ba là người rất hiếu thảo.
Ba và chú út là hai mẫu người hoàn toàn trái ngược.
Chú út từ nhỏ được cưng chiều, chỉ biết nghĩ đến bản thân, còn ba, luôn kiên trì hiếu thuận là trên hết.
Ngày trước khi tiền bồi thường của ba bị lừa, ba cũng tự an ủi mình như vậy.
Tiếc thay, trẻ con không biết khóc thì không có kẹo ăn.
Tôi nắm chặt tay ba, nói: "Ba đừng buồn, ba còn có con và mẹ mà."
Ba thu hồi ánh mắt từ cửa sổ, nói: "Ba có buồn đâu, ba có vợ, có con gái, lại có tiền tiêu không hết, ba buồn làm gì? Người nên buồn là bà già kia kìa, khổ cả đời nuôi một đứa con vô ơn."
Tôi ủng hộ ba!
06
Ba nói có tiền tiêu không hết, tôi nghĩ đó chỉ là cách nói phóng đại.
Tiền, làm sao có thể tiêu không hết?
Nhưng sau đó, ba đã dùng sự thật để chứng minh: tiền của ba, thật sự tiêu không hết.
Rolls-Royce chở cả nhà rời đi, sau 2 tiếng đến một bãi đỗ xe riêng ở ngoại ô thành phố.
Tôi không muốn đi máy bay riêng.
"Ba, cái này tốn bao nhiêu tiền?"
Quen sống nghèo, không nỡ tiêu tiền oan.
Ba: "Không sao, máy bay riêng là của ba."
"..."
Một tiếng rưỡi sau, máy bay hạ cánh ở ngoại ô thủ đô.
Vị trí đỗ còn lớn gấp đôi bãi đỗ lúc cất cánh, trên đó còn có hai máy bay nữa.
Phía sau bãi đỗ là vườn hoa lớn, giữa vườn có đài phun nước nhân tạo.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận