02
Tôi không tin có chuyện hoang đường như vậy, nhưng vài câu nói của Ninh Hy khiến tôi tức điên.
"Em có phải mỗi lần thi đều cảm thấy đầu óc trống rỗng không? Đó là vì hệ thống của chị đã chỉnh sửa ký ức của em.
"Không chỉ em đâu, bất kỳ lỗi nào trong quá trình thi có thể ảnh hưởng đến sự chân thực của điểm số chị cũng đều được hệ thống sửa lại.
"Ninh Mộng, em muốn thay đổi số phận bằng kiến thức ư? Nằm mơ đi! Nhà em đáng kiếp nghèo khổ cả đời!"
Tôi như phát điên, túm lấy tóc Ninh Hy bằng một tay, tay kia tát mạnh vào mặt cô ta.
Dù cô ta có hệ thống quái quỷ gì hay không, chỉ riêng câu cuối đó cũng đủ để tôi đánh cô ta!
Nhà tôi tại sao lại nghèo như vậy? Cô ta không biết sao?
Bà nội thiên vị, chỉ thương con trai út, tức là ba của Ninh Hy – chú ruột tôi. Ngày thường bóc lột ba tôi đã đành, nhưng sáu năm trước, ba tôi bị tai nạn lao động trên công trường, bị thương ở lưng. Dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng từ đó không thể làm việc nặng được nữa.
Không những không giúp đỡ, bà nội và chú còn cấu kết để lừa mất tiền bồi thường của ba tôi.
Chú tôi dùng số tiền đó để kinh doanh, kiếm được một khoản kha khá, xây nhà cao tầng, mua xe. Khi ba tôi đòi lại tiền, chú ta còn nói đó là tiền ba tôi hiếu kính bà nội.
Khoảng thời gian khốn khổ nhất, mẹ tôi phải dậy từ tờ mờ sáng để đi hái rau dại.
Đằng sau tôi, hàng chục bàn tay cố kéo tôi ra. Càng kéo, tôi càng mạnh tay tát Ninh Hy. Cuối cùng, tôi như một con chó điên, há miệng cắn vào cánh tay cô ta.
Đột nhiên, một lực mạnh kéo tôi ngã ra đất, đập mạnh xuống nền nhà.
"Ninh Mộng! Mày điên rồi phải không? Sao mày dám đánh con gái tao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-b-i-i-m-s-ba-t-i-tr-th-nh-t-ph-gi-u-nh-t&chuong=2]
"Chị mày là thủ khoa tỉnh, mang lại vinh quang cho nhà họ Ninh. Sau này không biết kiếm được bao nhiêu tiền. Mày đánh nó bị thương, mày bồi thường nổi không?"
Bà nội và thím mỗi người một bên, đè chặt tôi xuống đất. Một người tát vào mặt tôi, một người bấu véo khắp người tôi.
Ba mẹ tôi cũng có mặt ở đó, nhưng bị đám đông chặn ở ngoài, chỉ có thể đứng nhìn tôi mà lo lắng.
"Mẹ, Ninh Mộng cũng là cháu gái của mẹ mà!"
"Mẹ, con chỉ có một đứa con gái. Nếu mẹ đánh hỏng nó, con biết phải làm sao?"
Họ cố gắng lấy tình thân để khiến bà nội tha cho tôi, nhưng bà đứng dậy, đạp thẳng vào lưng tôi:
"Cháu gái? Tao chỉ có một đứa cháu gái là Ninh Hy thôi!"
Ba tôi đỏ cả mắt vì tức giận:
"Chu Vân Tình, nếu bà còn không buông tay, tôi sẽ kiện bà ra tòa vì đã lừa lấy tiền bồi thường của tôi!"
Câu nói đó cuối cùng khiến bà nội dừng tay. Bà còn kéo thím tôi ra.
"Ninh Cường, kiện thì chắc chắn không thắng được tao. Nhưng Ninh Hy là thủ khoa tỉnh, nếu làm lớn chuyện này sẽ không tốt cho nó."
Mẹ tôi cuối cùng cũng chen được vào, ôm lấy tôi mà khóc nức nở.
Cuối cùng, tộc trưởng mời cả nhà tôi ra khỏi từ đường.
"Hôm nay là ngày trọng đại của Ninh Hy. Các người là người nhà họ Ninh, không chúc mừng cho nó thì thôi, sao lại gây gổ ở đây? Các người không xứng đáng bước vào từ đường họ Ninh!"
03
Trên đường về nhà, tôi rất im lặng.
Ba mẹ đi hai bên, giữ nhịp bước cùng tôi.
Họ không trách mắng tôi, thậm chí còn an ủi.
Mẹ nói:
"Mộng Mộng, mẹ hiểu con. Nếu con ra tay đánh người, nhất định là đối phương đã làm điều gì đáng bị đánh. Chuyện này không trách con được."
Ba tiếp lời:
"Mẹ con nói đúng! Hơn nữa, con bé Ninh Hy đó từ lâu đã đáng bị đánh rồi. Nó dựa vào sự nuông chiều của bà nội mà tác oai tác quái. Ba thấy hôm nay con đánh rất đúng. Nếu có gì để chê trách, thì chắc là con đánh hơi nhẹ tay thôi!"
Tôi hiếm khi bật cười thành tiếng, nhưng nhìn thấy gương mặt ba mẹ, lòng tôi lại trĩu nặng.
Ninh Hy nói đúng một điều: Tôi đã nỗ lực rất nhiều, vì tin rằng kiến thức có thể thay đổi số phận. Nhưng... tôi đã không làm được.
Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là vào phòng, đóng cửa lại, lấy đề thi đại học năm nay ra làm.
Tôi một hơi làm liền ba đề thi đại học của ba tỉnh.
Nếu tính phần điểm viết luận môn Ngữ văn là 55 và phần viết của môn Tiếng Anh là 25, điểm số tôi đạt được lần lượt là 726, 735 và 729.
Những điểm số này tương đương với thủ khoa của các tỉnh đó.
Nhìn vào ba con số, tôi im lặng thật lâu.
Tôi tin những gì Ninh Hy nói.
Cô ta thật sự là một kẻ trộm, dựa vào hệ thống để đánh cắp điểm số của tôi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận