01
"Hân Nhiên, mau lên đi!"
Tôi giật mình tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt quá đỗi quen thuộc.
Đây là… tôi đã sống lại rồi sao?
Chồng tôi, Trương Vĩ, đang quỳ ngay trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi với vẻ mặt đầy lo lắng:
"Nhanh lên, mau đổi quần áo với anh, cảnh sát sắp đến rồi, sắp không kịp nữa rồi."
Kiếp trước, Trương Vĩ s/a/y r/ư/ợ/u lái xe gây t/a/i n/ạ/n rồi bỏ trốn. Sau đó, gã ép tôi đứng ra gánh tội thay.
Gã dùng đủ mọi lời lẽ ngon ngọt để tẩy não tôi, cuối cùng đầu óc tôi mụ mị, thay bộ quần áo gã mặc lúc gây t/a/i n/ạ/n rồi tự mình đến đồn cảnh sát tự thú.
Khi ấy, tôi ngây thơ nghĩ rằng hy sinh vì gã cũng là vì gia đình, vì con gái của chúng tôi.
Nhưng tôi không ngờ, thực chất Trương Vĩ chính là một tên cầm thú.
Trong thời gian tôi n/g/ồ/i t/ù, gã bày mưu tính kế để ly hôn với tôi và cưới luôn người bạn thân của tôi.
Gã còn h/à/n/h h/ạ con gái tôi.
Con bé chỉ mới năm tuổi, vậy mà bị gã dùng d/â/y x/í/c/h b/u/ộ/c vào cổ, giam ngoài ban công như một con chó.
Đứa con gái ấy là sinh mệnh của tôi, tôi đã dùng cả mạng sống để bảo vệ con bé.
Trương Vĩ, Trương Vĩ, sao anh dám độc ác đến như vậy?
Nhìn gã đàn ông trước mắt, tôi chỉ muốn lao lên, xé gã ra thành trăm mảnh.
Thấy tôi bất động, Trương Vĩ bắt đầu sốt ruột, đưa tay kéo lấy áo tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-sinh-t-i-i-n-cu-ng-v-m-t-g-ch-ng-c&chuong=1]
Tôi lạnh lùng tung một cú đá khiến gã ngã lăn ra:
"Cút đi, đồ tội phạm đáng c/h/e/c! Tự ra mà n/g/ồ/i t/ù đi!"
02
Trương Vĩ ngây người một lúc, rồi ngay sau đó bò lê về phía tôi, miệng không ngừng cầu xin:
"Vợ, em phải nghĩ cho con chứ. Em có khả năng kiếm tiền nuôi con, nuôi gia đình này không?"
Tôi không có khả năng kiếm tiền sao?
Rõ ràng, năng lực kiếm tiền của tôi vượt xa Trương Vĩ, vị trí của tôi trong công ty cũng cao hơn gã rất nhiều.
Nhưng chính gã là người ngày ngày ép tôi nghỉ việc để ở nhà chăm sóc con cái.
Rồi khi tôi nghỉ việc, gã lại quay sang khinh thường, nói tôi chỉ biết tiêu tiền.
Bây giờ khi gây họa, gã lại muốn tôi đứng ra gánh tội thay.
Loại người c/ặ/n b/ã này, n/g/ồ/i t/ù là đáng đời.
Trương Vĩ tiếp tục thao túng tâm lý tôi, lời nói ngày càng gấp gáp, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Tôi lo vì quá bức bách mà gã sẽ làm liều.
Gã đàn ông này đáng sợ hơn tôi tưởng, nên tôi quyết định trước mắt cứ tạm thời trấn an gã đã:
"Chồng, để em đi rửa mặt cho bình tĩnh lại, rồi ra thay đồ với anh ngay."
Trương Vĩ nhìn chằm chằm vào tôi, như sợ tôi sẽ bỏ chạy.
Thấy tôi bước vào nhà vệ sinh, gã vẫn không quên dặn dò:
"Nhanh lên đấy!"
"Được rồi!"
Tôi đáp gọn, lập tức xoay người khóa trái cửa. Sau đó, nhanh chóng gọi báo cảnh sát.
Chưa đầy mười phút, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Giờ đây Trương Vĩ thực sự thấy hoảng loạn.
Gã điên cuồng đấm mạnh vào cánh cửa nhà vệ sinh, gào thét:
"Hân Nhiên! Mau ra đây ngay!"
03
Tôi lập tức bước ra khỏi phòng tắm.
Trương Vĩ trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Không để gã kịp mở miệng, tôi đã chủ động ngắt lời:
"Người gõ cửa bên ngoài là ai vậy? Có phải cảnh sát không?
"Chồng, anh mau cởi đồ rồi trốn vào trong tủ quần áo đi, để em ứng phó với cảnh sát.”
Nghe thế, biểu cảm trên gương mặt Trương Vĩ dịu lại. Gã xúc động nắm chặt tay tôi:
"Vợ, trông cậy cả vào em."
Nhìn bóng lưng gã, tôi cười lạnh một tiếng, sau đó quay người ra mở cửa.
"Mấy anh tìm ai vậy?"
Ba cảnh sát đứng bên ngoài, ánh mắt nghiêm nghị dán chặt vào tôi:
"Trương Vĩ có ở nhà không?"
Tôi căng thẳng cúi đầu, ánh mắt bất giác liếc xuống bộ quần áo dưới sàn:
"Không... không có, anh ấy không ở đây."
Cảnh sát không nói gì, đẩy tôi sang một bên rồi tiến thẳng vào trong nhà.
Chẳng mấy chốc, họ đã lôi Trương Vĩ nude toàn thân từ trong tủ quần áo ra.
Cảnh sát nhanh chóng còng tay gã lại. Tôi òa khóc lao đến, ra vẻ đau khổ:
"Không được! Mấy anh không thể bắt chồng tôi!"
Nhưng cảnh sát chẳng mảy may để ý, vẫn cưỡng chế đưa gã đi.
Con gái hai tuổi của tôi nghe tiếng động, chập chững đi từ trong phòng ra.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con, tôi xót xa ôm chầm lấy con bé.
Hình như con bé hơi sợ hãi, lí nhí hỏi tôi:
"Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?"
Tôi siết chặt con gái vào lòng, dịu dàng đáp:
"Không sao đâu, mẹ đang thấy vui thôi."
Sống lại một lần nữa, tôi sẽ tính đủ tất cả những món nợ mà đám người này nợ tôi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận