Không lâu sau, Trương Vĩ vội vàng đến tìm tôi để ly hôn.
Gã nói rằng để con gái được học hành tốt, không muốn để ô danh có "người mẹ đang thụ án tù" xuất hiện trong hồ sơ.
Nghĩ đến cô con gái đáng thương, tôi đã đồng ý.
Nhưng sự thật là, Dư Thiến đã mang thai, hơn nữa lại là con trai.
Đó mới là lý do Trương Vĩ sốt sắng ly hôn, cưới cô ta vào nhà.
Với tính cách của Dư Thiến, nếu phát hiện mình mang thai, chắc chắn sẽ đi tìm Trương Vĩ.
Hiện tại Trương Vĩ đã bị bắt, mục tiêu của cô ta đương nhiên chuyển sang mẹ chồng tôi.
Hôm đó, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho con gái, tôi lập tức đi tìm Triệu Yến.
Cô ấy và Dư Thiến vẫn sống đối diện nhau, tôi nhờ cô ấy để ý động tĩnh của Dư Thiến.
"Yến Tử, lần này thật sự cảm ơn cậu."
Triệu Yến vỗ nhẹ vai tôi, an ủi:
"Không cần khách sáo với tớ. Dư Thiến quá đáng thật đấy, tớ ghét nhất là kiểu người đ/â/m sau lưng người khác như cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-sinh-t-i-i-n-cu-ng-v-m-t-g-ch-ng-c&chuong=6]
Tiếp theo cậu tính làm gì?"
Muốn ly hôn thành công, tôi phải có bằng chứng gã ngoại tình.
Đứa con trong bụng Dư Thiến chính là bằng chứng mạnh mẽ nhất.
Có đứa trẻ này, cộng thêm video trong camera hành trình, bằng chứng của tôi đã đủ.
"Tớ định ly hôn."
Triệu Yến gật đầu tán thành:
"Loại đàn ông c/ặ/n b/ã này không ly hôn thì để làm gì? Để ăn mừng năm mới à? Còn Dư Thiến nữa, cậu cũng đừng dễ dàng bỏ qua cho cô ta. Loại người như cô ta quá độc ác, luôn coi cậu là kẻ ngốc để lợi dụng."
Đương nhiên, tôi sẽ không tha cho con tiện nhân này.
Nghĩ đến những gì cô ta đã làm với con gái tôi, tôi chỉ hận không thể lột da xẻ thịt cô ta!
10
Ba tôi xảy ra chuyện.
Khi nhận được cuộc gọi, tôi ngã ngồi xuống đất.
Nếu không nhờ người qua đường tốt bụng giúp đỡ, tôi còn chẳng biết bắt xe đến bệnh viện thế nào.
"Yến Tử, ba tớ có sao không?"
Trong bệnh viện, tôi nắm chặt tay Triệu Yến, hoảng loạn nhìn về phía phòng phẫu thuật.
Triệu Yến không dám trả lời, chỉ không ngừng an ủi tôi và xin lỗi:
"Hân Nhiên, xin lỗi, tớ không ngờ tớ lại bị người khác theo dõi."
Chuyện này không thể trách Triệu Yến.
Trương Vĩ biết địa chỉ quê tôi, gã hiểu rõ ba và con gái chính là điểm yếu của tôi.
Nhà cũ không an toàn, vì vậy tôi đã nhờ Triệu Yến tìm một nơi để sắp xếp tạm cho họ.
Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy con gái, trái tim lập tức thắt lại:
"Phỉ Phỉ đâu?"
"Phỉ Phỉ bị mẹ chồng cậu cướp đi rồi. Tớ vội đưa chú đến bệnh viện, không kịp lo cho Phỉ Phỉ."
Lòng tôi rối như tơ vò, muốn đi giành lại con, nhưng lại không thể rời khỏi phòng phẫu thuật nơi ba đang nằm.
Chắc chắn là Dư Thiến.
Chỉ có cô ta mới có thể theo dõi Triệu Yến, rồi tìm ra tung tích của ba tôi.
Cơn giận trong lòng tôi sôi trào, nếu tôi không xé xác con tiện nhân này, thì tôi không xứng làm con, cũng không xứng làm mẹ.
Ca phẫu thuật kết thúc, may mắn là ba tôi được đưa đến kịp thời nên tạm thời không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Biết được tin này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhờ Triệu Yến chăm sóc ba, tôi lập tức lao đến nhà ba mẹ chồng.
Tuyệt đối không thể để con gái tôi rơi vào tay đám cầm thú đó!
11
Khi ba mẹ chồng mở cửa và nhìn thấy tôi, sắc mặt họ lập tức thay đổi:
"Mày đến làm gì?"
Tôi đẩy bà ta ra định bước vào trong, nhưng lại bị bà ta giữ chặt ngoài cửa.
"Đồ đê tiện, nhà họ Trương không chứa loại người như mày, mau cút đi."
"Lưu Quế Phương, trả con gái cho tôi. Nếu không, đừng trách tôi không giữ lời hứa."
Trước lời đe dọa của tôi, mẹ chồng không hề lo lắng:
"Phỉ Phỉ là cháu gái nhà họ Trương, ở với người đê tiện như mày thì chỉ toàn học theo cái xấu thôi."
Thời gian không còn nhiều, tôi không muốn tốn quá nhiều thời gian với bà già c/h/e/c tiệt này.
"Bà già c/h/e/c tiệt, tôi hỏi bà lần cuối, có trả con gái lại cho tôi không?"
Mẹ chồng còn chưa kịp trả lời thì từ phía sau, tôi nghe thấy giọng của Dư Thiến.
"Hân Nhiên, cậu làm gì vậy? Sao lại nói chuyện như thế với bác?"
Tôi quay phắt lại, không hề nương tay mà giáng thẳng một cái tát vào mặt Dư Thiến.
Cô ta ôm mặt, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.
"Ngô Hân Nhiên, cô điên rồi sao? Cô dám đ/á/n/h cả tôi?"
"Tôi đ/á/n/h cô đấy, đồ đê tiện! Cô làm gì, trong lòng không tự biết sao?"
Dư Thiến chột dạ không dám nhìn thẳng vào tôi, nhưng vẫn cố cãi lại:
"Cô nói cái gì? Tôi hoàn toàn không biết gì cả."
Vậy tôi sẽ phá huỷ tất cả với các người.
Cho dù tôi có c/h/e/c, tôi cũng phải kéo hết đám người này xuống địa ngục.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận