15
Tôi đến nhà giam để thăm Trương Vĩ, đồng thời mang theo cả luật sư của mình.
Qua khung cửa kính, Trương Vĩ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy căm hận:
"Đồ tiện nhân, cô còn mặt mũi đến đây gặp tôi sao?"
Tôi ra hiệu cho luật sư, đưa một bản thỏa thuận ly hôn đến trước mặt Trương Vĩ:
"Ký đi."
Thấy tập hồ sơ trước mặt, Trương Vĩ bật cười điên dại:
"Cô muốn ly hôn với tôi, còn đòi chia phần lớn tài sản nữa à? Nằm mơ đi!
Muốn ly hôn à? Tôi sẽ không để cô toại nguyện đâu."
Tôi ngước mắt lên, bình thản nhìn Trương Vĩ.
Ngày trước sao tôi có thể mù quáng đến mức không nhìn ra bộ mặt thật của kẻ trước mắt này nhỉ?
Giọng nói của tôi lạnh lẽo, không mang chút cảm xúc nào:
"Đưa cho anh bản thỏa thuận này chỉ để làm đúng quy trình thôi. Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ khởi kiện ra tòa.
Việc anh ngoại tình đã là sự thật. Ly hôn là điều không thể tránh khỏi."
Trương Vĩ nổi điên, đập mạnh tay xuống bàn, gào thét rằng sẽ g/i/e/c tôi.
Khi bị cảnh ngục ngăn lại, gã đổi giọng đe dọa:
"Chỉ vài tháng nữa thôi tôi sẽ ra ngoài, đến lúc đó xem tôi xử cô thế nào."
Tôi cười nhạt, nhìn gã như thể đang nhìn một kẻ ngây thơ đến đáng thương:
"Anh nghĩ mọi chuyện anh làm sẽ không ai biết sao? Muốn ra ngoài à? Đợi mười năm nữa đi."
Trương Vĩ sững sờ, ánh mắt tràn ngập sự không tin:
"Đồ tiện nhân, cô đã làm gì tôi?"
Tôi trả lời:
"Tôi đã giao chiếc USB anh giấu trong thư phòng của ba anh cho giám đốc Trần bên công ty anh rồi."
Trương Vĩ vừa đứng dậy lập tức khuỵu xuống ghế.
Không ai hiểu rõ hơn gã, điều này có nghĩa là gì.
Gã đã bí mật biển thủ tài sản của công ty, còn tham ô tiền của các dự án.
Sau khi tôi cung cấp đầy đủ bằng chứng về hành vi phạm tội của gã, công ty đã lập tức quyết định khởi tố.
Số tiền tham ô lên đến hàng chục triệu, đủ để gã n/g/ồ/i t/ù mười năm.
Muốn trả thù tôi? Vậy hãy chờ đến khi ra tù rồi tính tiếp.
Lúc này, Trương Vĩ sợ hãi thực sự.
Gã bắt đầu khóc lóc, cúi người nhận lỗi và quỳ gối cầu xin tôi:
"Vợ à, anh sai rồi.
Anh chỉ phạm phải sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải thôi. Tại sao em lại phải đẩy anh vào đường cùng?
Vợ à, anh xin em, hãy giúp anh. Đợi anh ra tù, anh nhất định sẽ thay đổi, sống tốt hơn."
Vừa rồi còn hung hăng đòi g/i/e/c tôi, giờ lại gọi một tiếng "vợ" đầy thảm thiết. Tốc độ trở mặt đúng là khiến người ta phải khâm phục.
Chỉ tiếc, tôi đã sớm nhìn thấu bản chất của tên đàn ông c/ặ/n b/ã này.
Bộ dạng khóc lóc thảm thương của gã chỉ khiến tôi thêm ghê tởm.
Tôi không muốn ở lại nơi bẩn thỉu này thêm một phút nào nữa. Để tên c/ặ/n b/ã này tự hưởng thụ đi vậy.
"Thỏa thuận để lại đây, ký xong thì báo cho tôi."
Trương Vĩ vẫn gào thét, không ngừng cầu xin tôi. Gã liên tục gọi tên tôi, khiến tôi phải dừng bước.
Nhìn thấy tôi quay lại, gã như bắt được cơ hội, ánh mắt đầy hy vọng:
"Vợ à, em nghĩ thông rồi đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-sinh-t-i-i-n-cu-ng-v-m-t-g-ch-ng-c&chuong=9]
Em sẽ giúp anh, phải không?"
Tôi lạnh lùng mỉm cười lạnh:
"Tôi chỉ quên nói với anh một tin."
Gã ngơ ngác hỏi: "Tin gì?"
Tôi chậm rãi mở miệng:
"Dư Thiến mang thai, là con trai.
Đáng tiếc, đứa bé đó bị chính cô ta tự tay đ/â/m c/h/e/c rồi."
Trương Vĩ hoàn toàn phát điên, giống như một con thú bị nhốt, nhào về phía tôi trong cơn cuồng loạn.
Gã quên mất rằng, chúng tôi giờ đã ở hai thế giới khác nhau.
Dù gã có điên cuồng đến đâu, cũng không thể làm gì được tôi.
Cánh cửa kính của nhà giam đã ngăn cách gã và tôi.
Hãy để gã sống phần đời còn lại trong lao ngục mà sám hối cho những lỗi lầm mình gây ra.
16
Rời khỏi trại giam, tôi lập tức nhìn thấy ba tôi và cô con gái nhỏ của mình.
Nhờ điều trị kịp thời, bệnh tình của ba tôi đã được kiểm soát một cách hiệu quả, sức khỏe cũng ngày một tốt lên.
Con gái thấy tôi, vui mừng giơ hai tay lên cao:
"Phỉ Phỉ muốn ôm mẹ!"
Tôi cúi xuống, nhẹ nhàng bế con bé vào lòng và ôm chặt lấy con bé.
Cảm giác tìm lại được điều quý giá khiến tôi không kìm được mà rưng rưng nước mắt.
Tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ con gái mình, để con bé được sống bình an khỏe mạnh cả đời, và giờ tôi đã làm được.
Ba tôi nhìn thấy tôi đỏ mắt, thì thấy xót xa:
"Con gái, mọi chuyện qua rồi. Ly hôn là chuyện tốt, đừng buồn nữa."
Tôi lắc đầu, khẽ mỉm cười:
"Ba, con không buồn, con đang vui mừng ấy chứ.
Sau này ba ông cháu mình sẽ sống vui vẻ bên nhau, chẳng phải rất tuyệt sao!"
Những người quan trọng nhất trong đời tôi đều bình an ở bên cạnh khi tôi sống lại một lần nữa.
Còn điều gì đáng để tôi vui mừng hơn thế nữa chứ?
Giờ đây, ngay cả nước mắt tôi rơi cũng là vì hạnh phúc.
Tôi tự hứa với lòng mình, sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho họ, không để họ phải chịu bất kỳ tổn thương nào.
17
Trương Vĩ bị kết án mười năm tù.
Tội trạng của Dư Thiến còn nghiêm trọng hơn, bị tuyên án mười hai năm.
Khi tòa tuyên án, ba mẹ của Trương Vĩ ngã quỵ ngay tại chỗ.
Ba gã lên cơn nhồi máu cơ tim, qua đời một tuần sau khi được đưa từ bệnh viện về nhà.
Mẹ gã không c/h/e/c, nhưng không thể chịu nổi những cú sốc liên tiếp, cuối cùng bị phát điên.
Sau khi tòa án phán quyết, tôi và Trương Vĩ chính thức ly hôn.
Quyền nuôi dưỡng con gái Trương Phỉ Phỉ được trao cho tôi.
Vì liên quan đến gian lận tài chính nên toàn bộ tài sản của Trương Vĩ bị tòa án phong tỏa.
Dù vậy, điều này không gây ảnh hưởng lớn đến tôi.
Tôi rời khỏi nhà họ Trương, trở về sống tại nhà ba tôi.
Triệu Yến cũng trả tôi tám trăm vạn mà cô ấy đã giữ hộ tôi.
Số tiền này, một phần do Dư Thiến bỏ ra, một phần được chuyển từ tài khoản ba mẹ chồng tôi, không liên quan gì đến Trương Vĩ cả.
Nhờ có khoản tiền này, cuộc sống của tôi trở nên thoải mái hơn nhiều.
Sức khỏe ba tôi ngày một tốt hơn, lúc rảnh rỗi, ông còn giúp tôi chăm sóc con gái.
Hàng ngày, ông đưa đón con bé đi học để giúp tôi có thời gian đi làm, khẳng định giá trị bản thân.
Dù lương của tôi không cao, nhưng đủ để chi tiêu trong gia đình.
Điều quan trọng nhất là công ty gần nhà, cho tôi thêm nhiều thời gian để ở bên những người thân yêu.
Tôi đã từng trải qua những tháng ngày tăm tối, nhưng giờ đây, khi mây mù đã tan, bầu trời của tôi rực sáng một màu xanh trong.
Tương lai phía trước tràn ngập ánh sáng và hy vọng.
–HẾT–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận