Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 11

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:44:35
12
Sau cùng, ngoại tổ mẫu của hắn lấy ra tấm phù truyền âm đã bị niêm phong dưới đáy rương bao năm. Bà do dự rất lâu, nhưng rồi vẫn truyền âm đến nơi Vân Ca đang khổ luyện kiếm đạo tại Tiên Sơn, gọi nàng hồi gia, hoàn thành di nguyện cuối cùng của Vân An.
Vân Ca buông thanh kiếm trong tay, lặng thinh rất lâu rồi mới nhẹ gật đầu.
Các vị trưởng lão sau đó lần lượt ra mặt, khuyên nhủ nàng ở lại tiên môn, nhưng Vân Ca tâm ý đã quyết, một lòng muốn trở về phàm thế. Vì vậy, linh lực trên người nàng bị phong ấn hoàn toàn. Từ tiên tử cao cao tại thượng, nàng hóa thân thành phàm nhân, trở thành kế mẫu của Công Dương Cảnh.
“Cảnh nhi, nay con đã lớn thế này rồi, xem ra tiểu di Vân Ca của con đã chăm sóc rất tốt. Về sau nhất định phải đối đãi với nàng thật tử tế.”
Trong kính đồng, nữ tử dịu dàng nhìn Công Dương Cảnh, mỉm cười mãn nguyện, rồi thân ảnh chậm rãi tan biến.
Trên không trung, các vị lão giả phất tay áo, kính đồng được thu lại. Trời tức khắc quang đãng, mây tan, nắng trải nhẹ khắp nơi.
Nhìn Công Dương Cảnh sụp đổ, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở không ngừng, Đạo Huyền bình thản buông một câu, như dao nhọn đâm thẳng vào tim:
“Nha hoàn Mặc Mặc mà ngươi tự tay đổ nước sôi giết chết, trước lúc lìa đời còn đang chép kinh cầu phúc cho mẫu thân ngươi.”
Chứ tuyệt đối không phải như lời ả tiểu thiếp Tiêu di nương bịa đặt, rằng nàng dùng phù chú hạ độc.
Nói xong, đoàn tiên nhân liền hóa thành mây khói, biến mất không một dấu vết.
Trời cao xanh ngắt, không gợn mây.
Đạo Huyền sư tổ cùng chư vị trưởng lão đến nhanh mà đi cũng chóng vánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=11]

Ngay đêm đó, ta liền thấy trên mặt họ hiện lên nụ cười rạng rỡ khác thường.
Hỏi thăm sư huynh, mới hay, thì ra họ đã thay ta đòi lại công đạo.
Ta vừa buồn cười vì sự trẻ con chưa sửa được của họ, lại vừa thấy lòng ấm áp cảm kích.
Vậy nên ta đặc biệt mang ra tay nghề nấu rượu đã khổ luyện nhiều năm nơi phàm giới, dùng linh quả hậu sơn, chưng cất thành vài vò linh quả tửu dâng tặng các vị trưởng lão.
Chưởng môn vừa vuốt râu vừa nhận rượu, ánh mắt đầy hàm ý nhìn ta, cười nói:
“Tiểu Vân Ca dạo này kiếm pháp càng lúc càng chậm, vi sư nghĩ là do tâm ma quấy nhiễu. Vậy thì tấm Kính Hồ Thế này, cho con mượn dùng một thời gian. Phải nhớ trân trọng.”
Kính Hồ Thế – linh bảo tuyệt phẩm có thể soi rõ vạn vật trong nửa tòa thành.
Từ đó, Kính Hồ Thế hóa thành một tấm kính đồng đặt nơi thư án của ta. Mỗi lần ta ngẩng đầu, trong gương đều hiện lên hình bóng Công Dương Cảnh, hoặc Công Dương Dụ.
Trên án thư khảm ngọc thạch xanh biếc, kính đồng khẽ gợn từng đợt sóng lăn tăn. Tay ta đang cầm bút cũng bất giác khựng lại. Mực theo đầu bút nhỏ giọt xuống giấy, loang thành nửa cánh mai hoa đen nhánh.
Họ sống… không hề tốt.
Gương soi đến kho phủ Tướng quân.
Sau khi ta rời đi, Công Dương Cảnh đã lục tung từng rương tủ, cuối cùng tìm được một xấp giấy vẽ đã ngả vàng. Nhìn kỹ, hắn ngã ngồi xuống đất, bật khóc như mưa.
Trên tranh là nét bút vụng về của một hài đồng – một hồ sen, hai đóa liên hoa.
“Lớn lên sẽ đưa tiểu di du ngoạn Giang Nam.”
Công Dương Cảnh siết lấy bức tranh, ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, viền tranh run rẩy theo từng nhịp thở.
“Tiểu di…” Hắn thì thào, giọng khản đặc.
Gương lại chuyển động, hiện lên cảnh Tây xương phủ Tướng quân.
Hai tháng sau khi ta rời đi, Công Dương Cảnh co ro trong góc giường lớn, mười ngón tay bấu chặt lấy hoa văn liên song liên trên chăn gấm.
Gương mặt giống hệt đích tỷ giờ đây đẫm nước mắt, miệng không ngừng lặp đi lặp lại:
“Tiểu di… Mặc Mặc cô cô…”
“Xin lỗi… ta nhớ các người quá…”
Bên ngoài rèm châu, có hai bà quản gia xì xào: “Thế tử lại phát điên rồi.”
“Từ sau khi các vị tiên trưởng hiển thánh, cậu cứ ôm áo cũ của phu nhân mà khóc. Hôm trước còn đập nát cả linh vị trong từ đường, bảo phải đi tìm phu nhân Vân Ca để tạ tội…”

Bình Luận

0 Thảo luận