Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 15

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:45:43
16
Trong U Minh đạo, gió âm u gào thét không ngừng. Ta cầm lấy dẫn hồn phù do chính Phán Quan phê duyệt, bước qua Hoàng Tuyền. Mặc Mặc vừa mới được tái tụ linh thể, ánh lên một tầng kim quang nhàn nhạt, tò mò kéo tay áo ta: “Tỷ tỷ, tỷ mau nhìn kìa, đằng kia có phải là sông Vong Xuyên trong truyền thuyết không?”
Trên đường đến Hoàng Tuyền, quỷ hỏa xanh biếc lập lòe. Ta nắm tay Mặc Mặc, bước qua Tam Sinh Thạch. Du hồn mới chết trôi nổi trong dòng Vong Xuyên, bỗng nhiên có một làn hắc vụ va thẳng vào mũi kiếm Huyền Băng.
Một tiếng rít khàn đặc vang lên, là giọng của Công Dương Dụ: “Vân Ca!”
Tiếng gào thảm thiết vọng lại từ đao sơn hỏa hải. Công Dương Dụ chân trần giẫm lên lớp chông sắt đỏ rực, mỗi bước lại khiến lòng bàn chân nứt toạc rồi tái sinh, mùi cháy khét hòa cùng tiếng da thịt vỡ vụn vang vọng khắp khe núi.
Thấy ta, hắn điên cuồng vùng vẫy, Hồn khóa lập tức siết gãy ba xương sườn.
“Vân Ca… năm đó là ta sai…”
Chưa kịp nói hết câu đã bị quỷ sai quất liên tiếp hai mươi roi Hồn tiên. Hồn hỏa đỏ thẫm phun ra từ bảy khiếu, đốt cháy toàn thân. Quỷ sai đầu trâu vung ra dây bắt hồn, xích sắt xuyên qua làn hắc vụ, tóe ra ánh máu âm u.
Hắc vụ tản ra, lộ ra hình người. Trên lưng Công Dương Dụ cắm bảy chiếc đinh trấn hồn, mỗi khi hắn cử động, từng mảnh xương vụn nhỏ lại rơi lả tả.
“Hình phạt đao sơn hỏa hải, chín trăm năm.”
Mặc Mặc đang đọc văn điệp của Phán Quan chợt khựng lại, giọng khẽ run: “Vết thương tên bắn sau lưng hắn…”
Ta đưa tay khẽ lướt qua những lỗ thủng đang mưng mủ, giọng bình thản không chút gợn sóng: “Năm đó Nhung Địch tập kích trong đêm, ta đã chắn cho hắn mũi tên độc ấy. Giờ đây, lại hóa thành hình đinh phạt tội.”
Công Dương Dụ bất ngờ lao tới định níu lấy vạt váy ta, nhưng bị Huyền Băng Kiếm đóng băng tại chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết của hắn bắt đầu biến dạng, trong biển lửa hiện lên một cảnh tượng chớp nhoáng. Đó là lần ta sảy thai lần thứ ba, hắn vén rèm bước vào, vừa ngửi thấy mùi máu tanh liền cau mày.
Trong vũng máu nơi ảo cảnh, bỗng nổi lên một đứa bé trắng trẻo mập mạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=15]

Giữa mi tâm bé có một chấm chu sa, trùng khớp với ấn tướng hắn điểm trước lúc xuất chinh.
“Tướng quân…” Trong cảnh mộng, ta yếu ớt như tơ mỏng, giọng run run: “Xin người… vì đứa nhỏ, mở cho nó một đạo tràng siêu độ, được không…”
“Con đã mất rồi, ngươi còn mặt mũi đòi hỏi gì nữa!”
Hắn khi ấy phất tay áo, bỏ đi không ngoảnh đầu.
Tiếng quát mắng vang dội năm đó giờ nổ tung trong ngục hình. Mũi tên độc chợt đảo chiều, lông đại bàng Nhung Địch nơi đuôi tên hóa thành móng vuốt sắc nhọn, đâm xuyên hắn vào cột đồng khắc đầy công tích “Thắng Dũng tướng quân”.
Quả là trớ trêu thay.
“Vân Ca, nghe ta nói!”
Hồn thể hắn vặn vẹo trong cảnh giới băng hỏa giao hòa, hiển nhiên vừa mới thoát ra khỏi ảo cảnh.
“Những đứa trẻ đó… ta thật sự không biết Cảnh nhi và mẫu thân cố tình khiến nàng sảy thai. Ta vô tội! Ta thật sự yêu nàng…”
Lời chưa dứt, âm thanh kim loại chuyển động từ xa vọng đến. Mặc Mặc bất ngờ siết chặt tay ta. Trong địa ngục băng giá, Công Dương Cảnh bị xích sắt quấn quanh, gắn chặt vào cối xay. Mỗi vòng quay, băng vụn lẫn máu hồn bắn ra tung tóe.
“Cái cối xay này…”
Mặc Mặc nắm lấy tay áo ta, toàn thân run rẩy.
Nhìn kỹ mới phát hiện, thân cối xay bằng huyền thiết được khảm những thanh trúc đỏ thẫm, chính là mô phỏng lại xửng tre năm xưa đã hấp chết Mặc Mặc. Mỗi lần cối quay, trúc mọc ra móc ngược, từ từ móc ra từng sợi máu thịt của hồn thể Công Dương Cảnh.
“Tiểu di!”
Thiếu niên kia vừa thấy ta liền giãy giụa điên cuồng. Trước ngực hắn đột ngột nứt ra một khe hở… đúng vị trí năm xưa ta bị băng liên làm lạnh.
Quả tim đầy rạn nứt hiện rõ mồn một, mỗi nhịp đập lại trào ra từng đóa băng hoa.
Thì ra, hết thảy những gì trên đời này, đều là nhân quả không sai một mảy may.
Vì chút tình cảm với đích tỷ, ta cũng bằng lòng cùng hắn nói thêm vài lời.

Bình Luận

0 Thảo luận