Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TỪ BỎ TU ĐẠO ĐỂ NUÔI CHÁU

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-07-29 00:46:43
18
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Lúc lên sáu, bị sốt mê man, con từng nắm chặt tay ta mà nói: sau này muốn làm hiệp khách.”
“Vậy mà, vì sao về sau lại vứt bỏ chí hướng hiệp nghĩa, trở nên hẹp hòi đến vậy?”
Huyết lệ từ khóe mắt Công Dương Cảnh lặng lẽ rơi xuống, nhỏ thành từng vết đen sẫm trên mặt băng. Hắn khàn giọng, từng chữ nặng như đè nén từ tận đáy tâm can:
“Tiêu di nương nói hiệp khách toàn là lũ ngu xuẩn... Người muốn dạy con thành kẻ ngốc mới bắt con học làm hiệp khách. Nàng ta còn nói... người cố tình cho con uống thuốc đắng…”
Hồn thể hắn nhạt đi ba phần, giọng nói vỡ vụn như tro tàn tản mát trong gió lạnh:
“Ai ngờ, thuốc đắng ấy là do nàng lén bỏ hoàng liên vào…”
Hắn gào lên như dã thú, hồn phách vặn vẹo trong cảnh giới băng hỏa, méo mó đến kinh tâm động phách.
Bất chợt, những thanh trúc trong xửng hấp phình to, cuộn chặt lấy hắn như tằm bị bó trong kén, treo lơ lửng giữa cối xay nghiệt ngã.
Từng nan trúc hóa thành lưỡi dao lạnh buốt, xuyên thẳng vào hồn thể hắn.
Nhát dao đầu tiên, rạch toang ký ức năm xưa… ta không cởi áo suốt đêm, lau người cho hắn khi cơn sốt sáu tuổi thiêu đốt thân thể nhỏ bé ấy.
Nhát thứ hai, lật tung quyển Giới Quân Tử mà hắn đã xé nát, là bản chép tay ta thức trắng đêm hoàn thành tuyệt tác trị thế.
Nhát chí mạng cuối cùng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-b-tu-o-nu-i-ch-u&chuong=17]

khi ta quay người định rời đi, chính hắn giương cung nhắm thẳng vào tim ta.
Hắn sẽ phải nếm trọn từng lớp đau đớn mà ta đã chịu đựng, luân hồi vô tận, mãi mãi không thể siêu thoát.
Dòng Vong Xuyên bất chợt nổi sóng dữ dội, nửa khuôn mặt khô héo của lão phu nhân trồi lên khỏi mặt nước. Bà ta bị vô số thủy quỷ kéo xé, mỗi khi sắp bị nhận chìm, lại có xúc tu xấu xí nào đó trồi lên, đẩy thân xác mục ruỗng nổi trở lại.
“Độc phụ! Lão thân là…”
Chưa kịp dứt câu, lưỡi bà ta đã bị thủy quỷ giằng xé toạc ra.
Bút Phán Quan vung lên giữa không trung, vẽ ra dòng chữ máu đỏ tươi:
Hình phạt Vô Gián Quỷ Vực: trăm năm.
“Ba năm nơi Vô Gián Quỷ Vực chỉ là khởi đầu... vẫn còn chín mươi bảy năm nữa.”
Ta khẽ búng tay, phong bế những ác quỷ đang xông tới.
“Bà từng rao giảng nữ nhân phải giữ theo Nữ Tắc, nhưng chính bản thân lại chẳng đọc kỹ lấy một lần. Giờ thì hay rồi, tự biến mình thành quy tắc vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
“Vân Ca…”
Lưỡi bà ta lại mọc dài, bắt chước giọng mẫu thân ta năm xưa, khẩn cầu thảm thiết. Năm đó, mẫu thân từng nhiều lần quỳ gối trước bà ta, xin bà đối xử tốt với ta. Giờ đây, bà ta lại giả giọng người để van xin.
Ta không thèm liếc mắt tới gương mặt vặn vẹo ấy:
“Nếu mẫu thân biết bà giả mạo bà ấy, e là sẽ quay về từ đường vãng sinh để trị tội.”
Chuỗi Phật châu trên cổ tay bà ta lần lượt nứt vỡ.
Hạt thứ nhất cắn nát lưỡi bà ta: “Nối dây không cưới, chính là thiếp!”
Hạt thứ hai đục khoét mắt bà ta: “Đích tử, chỉ có thể có một!”
Ác nghiệp bà ta gieo bằng lời độc địa, nay trả về đúng con đường ấy, quả là hả dạ!
Rồi đến lượt Tiêu di nương.
Mặc Mặc bất ngờ chỉ về phía bờ đối diện, hét lớn.
Giữa đầm rắn, Tiêu di nương bị vô số rắn đỏ quấn chặt, siết đến khi chỉ còn một đống thịt nhầy nhụa. Mỗi lần hồn thể vừa hồi phục, đàn rắn lại chui vào thất khiếu, cắn rứt nội tạng.
“Phu nhân! Cứu ta với!”
Nàng ta gượng gạo nặn ra nụ cười yêu mị:
“Năm đó hạ độc người… là do lệnh của lão phu nhân…”
Chưa dứt lời, một con rắn độc đã thò ra từ hốc mắt nàng ta, trườn qua làn da vừa lành đã lại nứt toác máu me.
Thấy ta chẳng hề động dung, nàng ta phá lên cười:
“Phu nhân sống an nhàn vậy sao? Mười một đứa con của người, giờ đều đang ngâm mình trong Huyết Trì đấy!”
Một cơn run rẩy lan tận sâu linh hồn ta.
Ta vung tay áo, đóng băng toàn bộ hồ rắn.
Mười một linh hồn thai nhi cảm nhận được hơi thở của mẹ, từ đáy Huyết Trì trồi lên.
Đứa lớn nhất đã ngưng hình thành dạng người, gương mặt có đến bảy phần giống ta.
Tội nghiệp các con... Mang trong mình huyết mạch Công Dương gia, lại bị trói buộc nơi này, chẳng thể đi đầu thai.
Huyền Băng Kiếm rung lên bi ai, thân kiếm phản chiếu rõ mồn một hình dáng các con thuở còn sống:
Có đứa bị thuốc hoa đỏ hòa tan thành máu loãng.
Có đứa bị đánh đập đến tắt hơi thở.
Có đứa ngạt thở đến tím ngắt toàn thân...

Bình Luận

0 Thảo luận