“Bây giờ tôi sẽ khâu vết thương, cố chịu thêm một chút.”
Mỗi mũi kim đều khiến người phụ nữ kia đau đến run rẩy, nhưng đối diện với cô ta, tôi thực sự không thể nói lời an ủi nào.
Không mắng chửi thậm tệ đã là sự nhẫn nhịn lớn nhất của tôi.
Thậm chí tôi còn nghĩ, có lẽ ông trời cũng không nhìn nổi, mới để cô ta phải chịu đựng nỗi đau này.
Sau khi quá trình sinh hoàn tất, tôi nhìn vào thông tin cá nhân trên đơn của ngời phụ nữ kia, ngẩn ngơ hồi lâu.
Họ tên: Hình Châu Châu, hai mươi tuổi.
Trên phần ký tên của người nhà, đập vào mắt tôi là ba chữ: Lục Tinh Nghiêu.
Hai mắt tôi cay xè, ngực như bị đè nặng, yếu ớt tựa vào tường.
“Chồng ơi, xin lỗi... Em sẽ cố gắng sinh thêm lần nữa, lần sau nhất định sẽ là con trai.”
Hình Châu Châu sắc mặt nhợt nhạt, cô ta nắm chặt tay Lục Tinh Nghiêu, giọng đầy sự cẩn trọng và tủi thân.
Tôi núp sau cánh cửa, tự hành hạ bản thân khi nhìn cảnh tượng trước mắt, để cho nỗi đau thiêu đốt con tim, đau đớn như bị dao cắt.
Trên khuôn mặt Lục Tinh Nghiêu không có chút gì là niềm vui của một người lần đầu làm cha, ngược lại còn hiện rõ vẻ thất vọng và thiếu kiên nhẫn.
“Đứa bé không khỏe lắm, tôi phải đến khoa sơ sinh. Người giúp việc sẽ đến ngay, em cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh ta quay lưng bước đi, không hề tỏ ra một chút thương tiếc đối với người phụ nữ vừa sinh con cho mình.
Yêu nhau năm năm, kết hôn ba năm, giờ đây tôi mới nhận ra rằng, tôi chưa bao giờ thực sự hiểu người đàn ông này.
Trước mặt tôi, Lục Tinh Nghiêu luôn là một người dịu dàng, biết quan tâm, chưa từng nói nặng lời với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=2]
Anh ta nhớ sinh nhật của tôi, nhớ tất cả những ngày kỷ niệm, biết tôi thích hoa gì, thích món ăn nào, thỉnh thoảng còn tạo những bất ngờ lãng mạn nhỏ. Trong mắt mọi người, anh ta là người chồng hoàn hảo.
Tôi cũng từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ mãi yêu nhau đến già, nắm tay nhau suốt cuộc đời.
Nhưng sau lưng tôi, Lục Tinh Nghiêu không chỉ sinh con với người phụ nữ khác, anh ta còn bỏ mặc cô ta một mình trong phòng bệnh sau khi sinh, chỉ vì đứa trẻ sinh ra là con gái.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Suốt tám năm qua, Lục Tinh Nghiêu đã giấu đi sự vô tình lạnh lùng của mình một cách hoàn hảo đến mức người đầu gối tay ấp như tôi đây cũng không hề hay biết.
Thực ra, bốn năm trước, chúng tôi từng có một đứa con.
Khi biết tôi mang thai, Lục Tinh Nghiêu vui mừng như một đứa trẻ, cầm tờ kết quả xét nghiệm mà cười suốt nửa giờ.
Chúng tôi vội vàng đẩy sớm ngày cưới, mong ngóng đứa trẻ này chào đời trong niềm hân hoan.
Mỗi ngày, Lục Tinh Nghiêu đều cầm điện thoại, so sánh từng thứ cho đứa con, từ giường cũi, xe đẩy đến cả đôi tất và khăn sữa, thứ gì cũng phải chọn loại tốt nhất.
Thậm chí, tôi còn thấy anh ta thật cuồng nhiệt, chỉ biết ngả mũ chịu thua.
Từng chút một, căn nhà được lấp đầy, đó là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất.
Thế nhưng, tiếc là chúng tôi không giữ được đứa bé.
Khi tôi mang thai tám tháng, Lục Tinh Nghiêu có xích mích với vợ của cha mình.
Người phụ nữ cao ngạo đó, sau khi phát hiện chồng mình ngoại tình và có một đứa con riêng đã trưởng thành thì đã mất kiểm soát, lái xe đâm thẳng vào Lục Tinh Nghiêu.
Trong lúc hoảng loạn, tôi vô thức đẩy anh ta ra, nhưng cái đẩy đó đã khiến tôi mất đi đứa con của mình mãi mãi, thậm chí có thể không bao giờ có thể sinh con được nữa.
Khi tôi tỉnh lại, Lục Tinh Nghiêu khóc đỏ cả mắt, gần như ngất đi.
Tôi đưa tay vuốt ve bụng phẳng lì của mình, cảm thấy như cả linh hồn bị rút cạn, ngồi thẫn thờ, không phản ứng gì dù họ nói với tôi điều gì đi chăng nữa.
Lục Tinh Nghiêu sợ hãi, ngày đêm ở bên tôi, nói rằng dù có hay không có con, chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Tôi đã tin.
Dù biết rõ anh ta rất khao khát có một đứa con.
Nhưng thực tế đã chứng minh, lời thề của đàn ông là thứ rẻ mạt nhất trên đời.
Tôi bận rộn đến tối mịt, xong ca phẫu thuật cuối cùng và mệt mỏi về căn nhà đã lâu không trở về.
Khi mở cửa, tôi nghĩ mình đã nhầm nhà.
Tôi lùi lại để nhìn số nhà, rồi chắc chắn rằng đây chính là ngôi nhà của tôi và Lục Tinh Nghiêu.
Lúc này, tôi thậm chí không biết đây có còn là nhà mình nữa không.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận