Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TÔI ĐỠ ĐẺ CHO TIỂU TAM

Chương 5

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:06:39
“Tôi sẽ sớm gửi đơn ly hôn cho anh, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta nhanh chóng giải quyết thủ tục.”
“Anh không ly hôn!”
Lục Tinh Nghiêu đứng bật dậy: “Lòng anh chưa bao giờ phản bội em! Tại sao chúng ta phải ly hôn!”
“Anh đã nói rồi, đứa con đó chỉ là công cụ để anh tranh giành gia sản!”
“Em biết mà, cha anh luôn không chịu để tên con trai của người phụ nữ đó luôn không chịu cưới nhau kết hôn. Nếu anh có con trai trước, đứa bé đó sẽ là trưởng tôn của nhà họ Lục, địa vị của anh sẽ khác đi rất nhiều!”
“Có khi, có khi mẹ anh cũng có thể thuận lợi vào được nhà họ Lục.”
“Người phụ nữ kia đã qua đời vì bệnh rồi, lần này chúng tôi có rất nhiều cơ hội thắng. Em à, hiểu cho anh được không?”
Tôi nhìn Lục Tinh Nghiêu đang kích động mà càng thấy sợ hãi.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng anh ta muốn có một đứa con của riêng mình, mong mỏi sự nối dài của dòng máu. Nhưng không ngờ anh ta lại dửng dưng nói ra từ “công cụ.”
Trong mắt anh ta, ngay cả đứa con ruột cũng có thể là một công cụ để tính toán và lợi dụng, thì tôi - người nằm bên cạnh anh ta hằng đêm - có là gì chứ?
Trước kia, tôi từng nghĩ anh ta nhân hậu và thông minh bao nhiêu, giờ đây, lại thấy anh ta độc ác và ngu ngốc bấy nhiêu.
Khi mới gặp anh ta, tôi đã biết anh là con ngoài giá thú.
Lục Tinh Nghiêu từng kể rằng mẹ anh ta khi còn trẻ bị người ta lừa dối, sớm sinh ra anh ta, sau đó bà ấy phải một mình vất vả nuôi anh ta khôn lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/t-i-cho-ti-u-tam&chuong=5]


Vì biết người kia đã có gia đình nên bà ấy chưa bao giờ làm phiền, mà chọn cách rời xa.
Vì hoàn cảnh của Lục Tinh Nghiêu và mẹ anh ta, tôi cảm thông và không hề coi thường, ngược lại còn giúp đỡ và động viên anh ta.
Tôi đã nghĩ anh là người có chí khí và hoài bão, không màng đến tài sản nhà họ Lục.
Giờ đây mới thấy, không phải anh ta không muốn, mà là che giấu quá giỏi.
Thế nhưng anh ta không nghĩ đến việc, Lục Chấn Phong còn chẳng để ý đến người con trai này, thì làm sao sẽ coi trọng đứa cháu do anh ta sinh ra được chứ?
Với thân phận, địa vị và tài lực của Lục Chấn Phong, chỉ cần ông ta muốn, dù đã ngoài sáu mươi, ông vẫn có thể sinh ra vô số đứa con. Một đứa con riêng và cháu trai thì đáng là gì đối với ông ta chứ?
Vợ của Lục Chấn Phong đã qua đời từ năm ngoái, nhưng ông ta chẳng hề có ý định tái hôn. Mẹ của Lục Tinh Nghiêu không thể dựa vào anh ta để vào được nhà họ Lục, thì liệu giờ đây có thể dựa vào đứa cháu này không?
Đúng là ngu ngốc!
Nói thêm cũng chỉ là vô nghĩa.
“Tôi không muốn tranh luận về chuyện của anh với nhà họ Lục. Lý do chúng ta ly hôn đơn giản chỉ vì anh đã phản bội tôi.”
Tôi đứng dậy rời đi, nhưng Lục Tinh Nghiêu vẫn nắm chặt lấy cổ tay tôi.
“Tại sao đến cả em cũng không chịu hiểu và giúp đỡ anh!”
“Lục Chấn Phong là cha anh, anh muốn kế thừa tài sản nhà họ Lục thì có gì sai chứ!”
“Anh chỉ muốn mang lại cuộc sống tốt hơn cho em và mẹ thì có gì sai!”
“Chi Chi, em tin anh đi. Đợi đến khi anh trở thành người thừa kế nhà họ Lục, anh có thể cùng em sống một cuộc sống hạnh phúc.”
Đôi mắt Lục Tinh Nghiêu đỏ ngầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
“Anh sẽ dọn dẹp mọi chuyện về Tinh Châu, đứa trẻ đó cũng sẽ không biết em không phải mẹ ruột nó, đến lúc đó chúng ta có thể sống cùng nhau vui vẻ, được không?”
Đúng là điên rồi.
“Anh còn muốn tôi cùng anh nuôi con của anh với kẻ thứ ba sao? Anh coi tôi là gì chứ!”
Tôi giật tay ra khỏi anh ta, không muốn dừng lại thêm một phút nào nữa.
Trở về căn phòng trọ, tôi vẫn còn chút ngỡ ngàng.
Tôi thật sự không biết điều gì đau lòng hơn: việc chồng tôi phản bội hay việc phát hiện ra anh ta vốn là một kẻ máu lạnh, vô tình.
Hình bóng ấm áp, cao lớn ấy, hôm nay đã hoàn toàn vỡ vụn, tám năm qua như một giấc mộng tan biến.

Bình Luận

0 Thảo luận